Tương Quý Phi Truyện

Chương 121 : Thỉnh hoàng thượng trách phạt

Ngày đăng: 22:01 21/04/20


Thật lâu sau, Tô Khiêm Dương phá vỡ sự im lặng này “Lời Hứa dung hoa là sự thật, Hiền phi có ước định ba năm vô sinh cùng nàng? “



Triệu Nhị ngẩng đầu nhìn hắn “Vâng, lúc ấy Hiền phi có ước định với thần thiếp là ba năm vô sinh. Khi ấy Kỳ gia Nhị tiểu thư giựt giây Tĩnh Thù công chúa giở trò xấu với Bình vương phi. Mẫu hậu cho người điều tra, tra ra được tới Kỳ gia Nhị tiểu thư. Kỳ gia Đại tiểu thư lại có ân với Hiền phi. Hiền phi tiến đến cầu thần thiếp giúp cho Kỳ gia Nhị tiểu thư.”



Đáy mắt Tô Khiêm Dương nhìn không ra cảm xúc gì “Nàng đáp ứng?”



Triệu Nhị cúi đầu “Thần thiếp thấy nàng nóng vội nên đáp ứng nàng. Thần thiếp thật sự không đoán được Hiền phi sau đó có thai lại bỏ được đứa nhỏ.”



“Chẳng lẽ trong lòng nàng không nghĩ sẽ như vậy?” Khóe miệng Tô Khiêm Dương nhếch lên, ý lạnh hiện rõ “Nếu là ước định, tất nhiên sẽ tuân thủ. Hoàng hậu nàng lúc đáp ứng chẳng lẽ không cảm thấy đúng như vậy.”



Triệu Nhị ngẩng đầu, đáy mắt chân thành “Thần thiếp so với ai đều mong muốn hoàng thượng có thể mau chóng thêm con nối dòng hơn, làm sao có thể hi vọng Hiền phi như thế. Thần thiếp đáp ứng nàng chỉ là kế tạm thời. Nàng có điều cầu thần thiếp, coi đây là điều kiện. Thần thiếp chỉ nghĩ trước tạm đáp ứng cũng khiến nàng an tâm. Vạn vạn không nghĩ tới, Hiền phi nàng thật sự...”



“Thật sự tuân thủ rất tốt lời hứa đúng không? Hoàng hậu, nàng cho rằng trẫm thật sự không biết sao?” Tô Khiêm Dương tiến vài bước về phía nàng “Lúc thái tử còn nhỏ bị bệnh nhẹ, nàng nhốt Hiền phi tại phật đường, rõ ràng trong lòng biết nàng khả năng có thai còn giải quyết như thế. Nàng không phải là dựa vào Hiền phi không đăng báo, không báo thì coi như không biết sao?”



Trên mặt Triệu Nhị không một tia hoảng loạn, thong dong nhìn hoàng thượng “Trễ một hai ngày quả thật là chuyện thường. Thần thiếp quả thật không biết.”



“Khí đó thân là thái tử phi, biết rõ Tương trắc phi đưa ra điều kiện không đúng, nàng lại còn đáp ứng nàng ấy, đem con hoàng tự ra làm trò đùa, đây là tội thứ nhất. Thân là hoàng hậu, lúc trước chăm sóc Giang tiệp dư không được, quá thiên vị tin lời Diệp thục dung gây thành đại sai, đây là tội thứ hai. Nàng thân là quốc gia chi mẫu, không đảm đương tốt chức trách, để hậu cung loạn thành như vậy, một Hứa dung hoa nhỏ nhoi có thể gây nên chuyện phóng hỏa, bắt cóc, cùng với dung túng từ nàng không tách khỏi quan hệ, đây là tội thứ ba.”



Dừng một lát, Tô Khiêm Dương chậm rãi mở miệng “Nàng nói xem nàng xứng làm hoàng hậu hay không?”



Đây là phủ nhận lớn nhất trong hai mươi năm qua đối với Triệu Nhị. Nàng không xứng làm hoàng hậu, vậy thì ai xứng, Hiền phi sao? Chẳng lẽ trong mắt hoàng thượng, một Hiền phi không minh bạch với Định vương, bóp chết đứa nhỏ từ trong bụng lại xứng làm hoàng hậu trong lòng hắn sao?



Triệu Nhị cúi đầu khóe mắt nhanh chóng trào nước mắt, dập đầu với hoàng thượng “Thần thiếp có tội, thần thiếp không nên vào lúc Hiền phi đưa ra ước định kia mà đáp ứng nàng, nhưng thần thiếp thật không biết chuyện nàng sảy thai. Thần thiếp có tội xem Hứa dung hoa như ân nhân của thái tử, Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử mà không nghĩ tới dung túng nàng đến cuối cùng gây nên đại sai như vậy. Thần thiếp có tội, là quốc gia chi mẫu mà chưởng cung bất lợi. Vì vậy hôm nay thần thiếp giao ra phượng ấn, mặc hoàng thượng xử trí.”Triệu Nhị nói xong, trong giọng nói khó khống chế nổi nghẹn ngào “Hà ma ma, đi lấy phượng ấn ra đây.”


Cuối cùng ra khỏi miệng lại là nói như vậy “Thần thiếp có tội. Thỉnh hoàng thượng trách phạt.”



“Hảo, hảo, hảo.” Tô Khiêm Dương giận dữ phản cười “Nàng nói xem trẫm phạt nàng thế nào. Tổn hại, hoàng gia, lừa bị hoàng gia, ăn thuốc tị tử làm mất hoàng tự. Nàng nói một chút xem muốn trẫm trách phạt như thế nào?”



Tương Như Nhân căng thẳng, từ bụng truyền đến một trận đau đớn, thân mình không chịu được ngã về sau.



Tô Khiêm Dương kéo nàng một phen, Tương Như Nhân khó chịu dựa vào trong lòng hắn, miệng cắn chặt không ra tiếng.



“Truyền thái y!” Tô Khiêm Dương nhìn người trong lòng mặt mày tái nhợt còn ẩn nhẫn, tức giận trong lòng càng trào lên.



Rất nhanh đã có người tiến vào, nhưng không phải thái y mà mà là Trần Phụng. Nhìn xuyên qua bình phong mờ nhạt vẫn thấy được hoàng thượng đang ôm Hiền phi, Trần Phụng khom người bẩm báo “Hoàng thượng, phía Duyên Thọ cung cho người thông báo thái hoàng thái hậu không được tốt, thỉnh hoàng thượng lập tức đi qua.”



Tô Khiêm Dương để Tương Như Nhân nằm xuống giường, trực tiếp đi ra cửa, thấy Trần Phụng bộ dáng còn muốn nói “Còm có chuyện gì?”



“Nói là thái hoàng thái hậu chính miệng phân phó, muốn hoàng thượng dẫn Nhị công chúa và Tam hoàng tử cùng qua.”



Tô Khiêm Dương quay đầu nhìn xuyên qua bình phong một cái, bước chân ra khỏi phòng “Đi gọi Nhị công chú và Tam hoàng tử đến.”



Thanh âm đi xa, tất cả lại lâm vào yên tĩnh. Hứa ma ma bước vào phòng. Tương Như Nhân nằm nghiêng người trên giường, trán toát đầy mồ hôi lạnh.



“Thái y rất nhanh sẽ đến.” Hứa ma ma tiếp nhận vải ấm từ Thanh Đông lau mặt cho nàng “Tiểu thư sao phải cố chấp như vậy?”



“Hiện tại đỡ hơn rồi.” Tương Như Nhân lắc đầu. Thân thể của mình bản thân là rõ ràng nhất, vừa rồi chỉ là cảm xúc đè nén ảnh hưởng đến đứa nhỏ “Nhũ mẫu, không phải ta cố chấp, mà là ta không dám mạo hiểm như vậy.” Nàng dè dặt cẩn trọng mười lăm năm, trong lòng đè nặng bao nhiêu chuyện, đều là nói không nên lời. . .