Tương Quý Phi Truyện

Chương 128 : Thẳng thắn thành khẩn đối mặt

Ngày đăng: 22:02 21/04/20


Không biết trôi qua bao lâu, cứ đứng nhìn như vậy, Tương Như Nhân lần đầu tiên cảm thấy thời gian có thể chậm lại một chút.



Tô Khiêm Dương nhấc bước, bốn bề yên tĩnh, tiếng bước chân dẫm lên đá lát đường nhỏ như từng hồi chạm vào tim, một chút một chút, chậm rãi mà trầm ổn tới gần.



Tô Khiêm Dương đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn. Hai tháng không gặp, thời điểm này bao nhiêu nhớ nhung dồn dập đến. Hắn là thật nhớ nàng, rất nhớ, rất nhớ.



Đúng như người ta nói, khoảng cách là thứ tốt nhất đê khảo nghiệm tình cảm.



Giọng Tương Như Nhân khẽ run run “Hoàng thượng”



Lúc này sắc trời đã tối, trước khi vào cửa vốn dĩ vẻ mặt Tô Khiêm Dương còn tốt, nhưng sau khi gặp nàng thì không còn duy trì như thế. Thấy nàng ngửa mặt nhìn mình như vậy, theo bản năng Tô Khiêm Dương muốn đưa tay sờ sờ mặt nàng. Có điều tay vừa nhấc lên đã rất nhanh đưa về sau, hai tay đều đặt ở sau lưng, nghiêng ngươi hướng vào phòng, mở miệng khô khốc “Đi vào rồi nói.”



Nói xong Tô Khiêm Dương đo thẳng vào phòng. Thanh Đông dìu Tương Như Nhân đi sau. Tô Khiêm Dương xuất hiện khiến mấy người Hứa ma am bị dọa giật mình, vội vàng đi chuẩn bị trà. Tương Như Nhân đang mang thai, Khải Tường cung lại không có khách nên không có trà pha sẵn.



Tô Khiêm Dương quay lại nhìn Tương Như Nhân đi vào. Mang thai hơn băm tháng thân mình lại so với lúc mang thai Bình Ninh và Dung nhi gầy hơn chút, tuy nhiên so với hai tháng trước thì sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Dù sao ở đây cũng không ồn ào như Chiêu Dương cung, an tĩnh hơn.



Tương Như Nhân ngồi xuống đối diện  Tô Khiêm Dương. Hứa ma ma rất nhanh dâng trà lên rồi lui ra. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tô Khiêm Dương nhấc chén trà lên ngửi ngủi, là hương trà đặc biệt ở chỗ nàng, buông chén, trầm giọng nói “Xem ra nàng ở trong này cũng rất tốt.” Có thể cho người tìm Trần Phụng chuyển đạt đi cứu viện, nhưng hai tháng chưa từng một lần cho người đi cầu hắn tới đây một chuyến.



“Thần thiếp là bị phạt, sao có thể tốt.” Tương Như Nhân lắc đầu.



Hiện thời bỗng nhiên khẩu khí lộ ra thái độ nhận sai, Tô Khiêm Dương khẽ nhếch khóe miệng, ừ một tiếng “Nhận sai?”
Nàng làm sao có thể quên, trời ban điềm lành, phong hào công chúa, ban hành tên “Nhiễm” đều là Bình Ninh thay Dung nhi nhận lấy, đem Dung nhi chính là ca ca che giấu ở sau lưng.



Vừa sinh ra đã có dấu hiệu tốt, dân chúng Lâm An thành lại luôn miệng bàn về điềm lành, lúc ấy làm sao Dung nhi có thể nhận nổi



Tương Như Nhân đẩy tay hắn ra, nói thẳng “Người khác không biết nhưng hoàng thượng biết, điềm lành kia là Bình Ninh nhận thay Dung nhi, kỳ thực thời điểm Dung nhi sinh ra mới là lúc tuyết ngừng rơi, mùa xuân đến. Hoàng thượng thật sự không để tâm sao?” Hiện thời nhi tử trưởng thành nội liễm ưu tú, chẳng lẽ không phải là uy hiếp lớn đối với thái tử sao. Hiện tại thái tử lại chưa có con nối dòng, dựa theo lời hắn vừa nói, nếu Dung nhi lớn lên ưu tú như thái tử thì chẳng phải lại một phen tranh đoạt?



“Trẫm nếu để tâm sẽ không để hắn đến chỗ Trình thái phó đọc sách.”



Tương Như Nhân hỏi lại hắn “Hoàng thượng thật sự không lo lắng?”



“Không lo lắng.” Tô Khiêm Dương nịnh nàng một câu “Có mẫu phi thức độ, biết lấy đại cục làm trọng như nàng, Dung nhi được dạy rất tốt.”



A, trước ý còn nói nàng chỉ nghĩ vì Tương gia đây, Tương Như Nhân không khách khí “Thần thiếp một chút cũng không lấy đại cục làm trọng, một chút cũng không thức độ.”



Tô Khiêm Dương bị nàng đáp trả lại, đáp trả không nói, nàng còn thoát khỏi vòng ôm của hắn, trực tiếp đứng lên đi đến bên giường, hừ một tiếng đuổi khách “Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, ngài cần phải trở về.”



Đây là sao a?  Đôi tình nhân trẻ nổi lên tranh chấp nhỏ, đàng gái không hài lòng cáu kỉnh?



Hay là thai phụ cảm xúc bất ổn, thường xuyên thay đổi...