Tương Quý Phi Truyện

Chương 154 : Tiệc tối ở trường săn

Ngày đăng: 22:02 21/04/20


Bị hai mũi tên bắn trúng, con nai koa ngã xuống tren bãi cõ. Bình Ninh thu cung, vòng qua bụi cây đi tới. Không nhìn con mồi mà nhìn về phía mũi tên còn lại bay ra, có hai người đứng bên đó.



Đều mặc trang phục cưỡi ngựa. Phía trước thân hình cao lớn chút, tuổi tầm hai mươi, trong tay còn cầm cung tiễn. Phía sau có vẻ là tùy tùng của hắn.



Tầm mắt Bình Ninh đảo qua mặt hắn, đi tới xem con nai nằm trên đất, mày khẽ nhíu.



Hai mũi tên, cái của nàng là bắn vào bụng con nai. Mũi còn lại kia lại nhắm đúng cổ nó, lại còn cắm rất sâu. Đây mới là mũi tên lấy mạng nó.



Hai người cùng hạ con mồi. Ai ra tay nặng hơn lên con mồi thì là của người đó. Dù Bình Ninh cảm thấy tiếc nhưng người khác bắn tốt hơn mình. Thua là thua.



Bình Ninh rút mũi tren của mình trên bụng con nai ra, liếc nhìn người nọ một cái rồi quay đầu nói với mấy tên thế gia đệ tử theo sau “Ai đường nấy, nhiều người ồn ào.”



Sau đó gật đầu với Tô Ngạn Hạo “Chúng ta đi.”



Tô Ngạn Trường chạy nhanh đuổi kịp tỷ tỷ. Đi xa vài bước rồi nói vẻ đáng tiếc “Nhị tỷ, vì sao không nói với hắn để lấy, dù sao tỷ cũng bắn trúng.”



Bình Ninh quay đầu vỗ hắn một cái “Đã thua còn ý muốn xin người ta.”



Tô Ngạn Trường cười hắc hắc “Có gì mà ngượng. Hắn lợi hại như vậy lát nữa sẽ còn săn được nhiều con mồi hơn.”



Bình Ninh trừng mắt nhìn hắn “Không có tiền đồ!”



“Không tiền đồ thì không tiền đồ.” Tô Ngạn Trường cười hì hì “Có điều Nhị tỷ, người kia cũng thật lợi hại, mũi tên trúng cổ còn cắm rất sâu. Mặt mũi lại có điểm khác chúng ta, mũi cao cao. Có phải là khách phụ hoàng mời tới không nhỉ?”




Yến tiệc toàn thịt như vậy đối với bọn họ là rất hiếm gặp. Các món ăn ở Đại Thiên còn chú ý đến tinh xảo. Tuy rằng đồ ăn hôm nay cũng không tệ nhưng khi lợn rừng và dê được nướng mang lên thì nhìn có vẻ khá thô kệch.



Nguyên cả con nóng hừng hực bao gồm cả than hồng đang cháy phía dưới cũng đưa lên. Ngự trù trước mặt mọi người thái từng lát thịt bày lên mâm đưa đến các bàn. Trong một cái đĩa lớn đếu toàn là các lát thịt, mâm nhỉ bên cạnh là các gia vị, nước chấm ăn kèm.



Tương Như Nhân và vài phi tần đều ăn rất ít. Muốn duy trì thân hình sao có thể ăn nhiều thịt. Các công chúa ngồi bên dưới thì ăn thật no. Bình Ninh cũng không ghét bỏ thịt dê kia mùi tanh nồng, chấm nước tương một bên ăn, vị rất ngon.



Lệ Viện ngồi cạnh nàng có chút ghét bỏ. Nàng đã ăn xong thịt lợn rừng nhưng còn thịt dê kia thì thật sự không thích. Nhìn Bình Ninh ăn một cách vui vẻ, không khỏi chê bai “Nhị tỷ tỷ sao cứ như người ở biên cương, ăn uống thô lỗ như vậy.”



Thịt từng miếng lớn, ăn vào tất nhiên sẽ có chút thiếu mỹ cảm. Có điều nhìn xung quanh, đoàn người tướng ăn đều như vậy, lại không có dao cắt nhỏ. Bình Ninh buông đũa xuống, cầm khăn ở bên cạnh lau lau miệng nhìn lại “Mỗi người đều có cách ăn. Không thì ngươi ăn một cái ta nhìn xem.”



“Ai muốn ăn thứ đó chứ.” Lệ Viện ghét bỏ hừ một tiếng, đẩy cái mâm trước mặt ra.



Bình Ninh không quan tâm Lệ Viện thích hay không, tò mò nhìn sang phía đối diện. Phụ hoàng nói có khách quý, tiệc đặc biệt thế này cũng là để thiết đãi khách quý. Nhưng sao hiện tại vẫn chưa có người tiến lên kính rượu nói chuyện cũng phụ hoàng a.



Nhìn một vòng từ trên xuống dưới, cuối cùng lại nhìn thấy một thân ảnh quen quen, là người lúc chiều cùng nàng hạ một con mồi.



Tựa như nhận thấy ánh mắt nàng, người nọ ngẩng đầu nhìn nàng, trren gương mặt tuấn lãng lộ ra nét cười nhàn nhạt, đưa tay nâng cái chén.



Bình Ninh hừ một tiếng, không đáp lại có vẻ nàng không biết cấp bậc lễ nghĩa. Vì thế nàng nhấc cái chén chứa nước hoa quả trước mặt lên, khẽ nâng một chút rồi lập tức đặt xuống, tầm mắt đảo qua hướng khác, không nhìn tới hắn nữa.



Ngay lúc Bình Ninh chuyển tầm mắt, nụ cười trên mặt người nọ lại càng sâu. Người hầu đứng bên cạnh hắn thật kinh ngạc, chủ tử lại cười. Thế nào một chuyến đến Đại Thiên này khiến chủ tử tâm tình tốt hơn vậy.