Tương Quý Phi Truyện
Chương 165 : Ân trạch to lớn
Ngày đăng: 22:02 21/04/20
Thật lâu sau, Tô Khiêm Dương hỏi nàng, “Nàng còn nhớ rõ lúc trước nói qua một câu.”
“Nói cái gì? “
“Nàng lúc ấy cùng trẫm nói, nàng cũng muốn có cuộc sống như vậy, nguyện một người một tâm, đến già không phân ly.” Tô Khiêm Dương bên mặt nhìn nàng, dưới chăn tay nắm chặt thêm vài phần.
Tương Như Nhân giật mình, “Thần thiếp là nói qua.”
“Vậy nàng bây giờ còn nghĩ muốn không? “ Tô Khiêm Dương bình tĩnh nhìn nàng.
Tương Như Nhân hô hấp gấp gáp vài phần, nửa ngày, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Nghĩ muốn.”
Hắn nở nụ cười, hướng nàng nhích lại gần, đem nàng ôm vào lòng, cằm đặt lên cái trán của nàng, “Bất quá còn kém một chút.”
Tương Như Nhân biết hắn nói thiếu chút nữa là cái gì.
Tại đây trong cung, không phải vĩnh viễn đều kém một chút sao.
“Trẫm hỏi nàng, tương lai có một ngày có thể sống những ngày như vậy, nàng có nguyện ý?” Nửa ngày, Tô Khiêm Dương lại hỏi nàng, thanh âm khàn khàn thâm trầm.
Tương Như Nhân hơi thở tràn đầy đều là hương vị hắn, lúc này trong đầu có chút loạn. Hoàng Thượng nói lời này rốt cuộc là có ý tứ gì, tương lai có một ngày có thể rời cung sao.
Bên cạnh còn có thị vệ trong cung đưa tới. Đội ngũ này đứng đó ai cũng không dám nháo sự, một người một chén, cả ngày xuống dưới trật tự cũng không tệ.
Lâm An thành dân chúng cũng biết tư cục này là hoàng hậu thiết lập cho các cung nữ không nhà để về có chỗ an thân, cho nên tại cửa tự cục phát chẩn, không cần thiết ai đi tuyên truyền, mọi người đều biết, đây là Hoàng hậu nương nương ơn trạch, không đành lòng dân chúng khó khăn, phái người tiến đến thi thước cứu tế.
Người đều có tín ngưỡng, nhất là dân chúng mỗi ngày chỉ cầu ấm no sống sót, trừ bỏ tin phật ra, Hoàng Thượng cùng hoàng hậu cao cao tại thượng kia cũng là một phần mà bọn họ tín ngưỡng.
Một ít người già ở thời điểm nhận đồ, thậm chí hướng tới phía hoàng cung quỳ lạy, khóc, tạ ơn.
Một người hai người như thế, một đám người cũng như này, trường hợp nhìn thấy thập phần rung động lòng người.
Tin tức truyền ngược lại tới trong cung, hoàng hậu đang cùng Ngũ hoàng tử học viết chữ. Vừa mới bắt đầu cầm bút, còn chưa vững chắc, mực đongk chỗ đậm chỗ nhạt, hoàng hậu cũng không sinh khí, nghe xong người tới hồi báo, trên mặt ý cười càng sâu, một tay cầm tay Ngũ hoàng tử, ôn nhu dạy hắn, “Là như thế này.”
Ở trên bàn viết xuống thêm một nét, một bên công công tiếp tục hồi bẩm, “Tư cục kia lão ma ma có chuyện xin chỉ thị nương nương, làn này phải thi thước mấy ngày? “
“Hôm nay làm bao nhiêu túi?.” Hoàng hậu cho Ngũ hoàng tử tự mình viết, ngẩng đầu nhìn công công kia.
“Hồi bẩm nương nương, đã làm hai mươi túi. Nếu là ba ngày như đã nói chỉ sợ là không đủ.” Cho dù là chia đều ra, ít nhất cũng phải chuẩn bị sáu mươi túi.
“Ngày mai Bổn cung sẽ phái người truyền tin đi Triệu gia, Triệu gia sẽ mang gạo qua.” Công công kia đi ra ngoài, hoàng hậu nghiêng người tiếp tục dạy Ngũ hoàng tử tập viết. Ở cửa kia, Lệ Viện trực tiếp vọt vào, nhìn đến hoàng hậu ngồi dạy Ngũ hoàng tử như vậy, đáy mắt tràn đầy ghen ghét, mở miệng chính là chất vấn, “Mẫu hậu, rốt cuộc ai mới là ngài thân sinh? Ngài hiện tại cũng chỉ đối với hắn tốt. Ta thì sao? Ta không phải là ngài sinh sao? “