Tương Quý Phi Truyện

Chương 37 : Muốn hài tử sao ?

Ngày đăng: 22:01 21/04/20


Bên này Kỳ Tố Như không biết tại sao mình lại bị người để mắt tới phát sinh loại sự tình này, bên kia Tương Như Nhân đưa đại ca trở về Tương phủ, sau khi ăn cơm tối xong, nói lời từ biệt rồi trở lại phủ thái tử thì cũng khuya lắm rồi.



Tương Như Nhân tắm rửa giũ sạch một thân mệt mỏi, nằm lên giường rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, đêm nay, một đêm không mộng, nàng ngủ phá lệ an tâm.



Chạng vạng ngày thứ hai, thái tử đến chỗ nàng, Tương Như Nhân vừa mới ngủ trưa dậy, thấy hắn vào thì sai Thanh Đông bưng canh đậu xanh Bách Hợp ướp lạnh lên.



Tô Khiêm Dương uống xong hai chén còn muốn uống tiếp, Tương Như Nhân lại bưng tới cho hắn một chén trà, “Lạnh nhiệt thay thế, uống nhiều quá sẽ thương thân.” Tô Khiêm Dương nhìn nàng một cái, “Ngày hôm qua về nhà thăm đại ca và nhị ca nàng?”



Tương Như Nhân có chút vô cùng kinh ngạc, chuyện này cũng không lưu truyền đi, điện hạ làm sao lại biết, “Thiếp hôm qua quả thực về nhà một chuyến.”



Tô Khiêm Dương nghiêng người về sau một lúc, thấy nàng không chịu nói, giọng tùy ý nói “Nhị ca nàng vừa mới thăng chức lại liên tục xin nghỉ nhiều ngày, phụ hoàng hỏi tới Tương đại nhân, Tương đại nhân nói đại ca cùng nhị ca nàng bởi vì nổi lên tranh chấp, động thủ đều bị thương.”



Nhị ca năm ngoái tiến vào Hàn Lâm Viện, một năm mới được thăng chức, bỗng nhiên xin nghỉ, sẽ để người ta nói hắn ỷ vào Tương gia cố ý không đi Hàn Lâm Viện, làm tư thái đây, cùng lúc hoàng thượng đã hỏi tới, cân nhắc xem, không bằng ăn ngay nói thật.



Tương Như Nhân nghĩ đến suy tính của phụ thân, trên mặt lộ ra chút xấu hổ, “Để điện hạ chê cười.”



“Thương thế ra sao? “Tô Khiêm Dương thấy nàng bộ dạng xấu hổ, nở nụ cười.



“Thương thế không nặng, cái chính là bị trên mặt, nhị ca còn đang lo lắng đây, này sưng mặt sưng mũi kiểu gì hắn cũng bị Nhị tẩu tương lai ghét bỏ.” Tương Như Nhân cũng cười theo, giọng nói buông lỏng “Cho nên mấy ngày nay trốn ở trong phòng cũng không chịu đi ra, không dám gặp ai.”



Hai người nói một lúc, sắc trời chuyển tối, Tương Như Nhân thấy hắn còn phải dùng bữa, hỏi ý tứ của hắn, “Điện hạ có phải đi dùng bữa tối không? “



Tô Khiêm Dương đứng dậy, “Không, tối nay ta ở lại đây. “



Tương Như Nhân đưa hắn ra ngoài, Lưu ma ma mang theo Tước Nhi đi phòng bếp nhận thức ăn.


“Là ta.” Vang lên bên tai là thanh âm không quen thuộc, Kỳ Tố Như trừng mắt nhìn nam nhân đang áp chế đè nàng lên cột, có chút sợ hãi.



“Đừng sợ, phía sau cánh rừng này có vườn hoa nhỏ, ngươi nếu lớn tiếng như vậy sẽ để cho người khác nghe thấy.” Tay che miệng từ từ buông ra, nhưng thân thể của hắn lại không mảy may lui lại, Kỳ Tố Như mới vừa rồi bị sợ không nhẹ, lúc này nói vẫn còn có chút run “Ngươi, ngươi kêu ta qua làm cái gì? “



“Ta yêu ngươi a.” Nam tử thân thiết đưa ngón tay quấn một lọn tóc của nàng, trong khi ngón tay vừa vờn chơi thì thanh âm cũng lộ ra phóng động, “Ta yêu Lục thế tử phi ngươi, mỹ mạo của ngươi, tài tình của ngươi, còn nữa.. thân thể tuyệt diệu này.”



Kỳ Tố Như cả người run lên, tay hắn theo lời nói, chậm rãi từ đỉnh đầu xuống đến trước ngực nàng.



“Ngươi... Ngươi yêu ta mà có thể gây mê ta như vậy? “ Cố gắng mạnh mẽ tỏ ra chút ủy khuất, Kỳ Tố Như một nửa sợ một nửa diễn, tiếp theo đáy mắt dần dần tích nước mắt “Ngươi cũng biết như vậy toàn bộ danh dự của ta sẽ bị hủy.”



“Có quan hệ gì đâu.” Nam tử cúi đầu ngửi một cái hương thơm trên người nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười, “Trên người ngươi thơm quá.”



Kỳ Tố Như thân thể không ngừng thu lại, nỗ lực tránh thoát mặt của hắn, nam tử chậm rãi tới gần nàng, tròng mắt nhìn môi của nàng, cúi đầu, ngay lúc sắp va chạm vào thì nghiêng đầu một chút, cuối cùng rơi vào trên gò má nàng.



Loại không biết rõ này mới khiến cho người sợ hãi, Kỳ Tố Như thậm chí ngay cả tiền căn hậu quả đều mảy may chẳng biết, nàng mới thấy qua hắn có vài lần.



Tại đây cảnh tượng mờ tối, hết thảy quanh mình đều khiến cho nàng nghĩ như là thân tại địa ngục, Kỳ Tố Như vẻ mặt rơi lệ, nàng nhìn nam nhân vẻ mặt bình thản trước mắt, khẩn cầu, “Tam hoàng tử điện hạ, ngài đến tột cùng muốn làm gì? “



Tô Khiêm Trạch nghe được nàng la như vậy, thân thể tức khắc đứng thẳng lên, Kỳ Tố Như lúc này không nhịn được trượt ngã xuống đất.



“Lục thế tử phi, ngươi không muốn một đứa bé sao? “ Tô Khiêm Trạch ngồi xổm xuống nhìn nàng, Kỳ Tố Như nghe hắn nói như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, Tô Khiêm Trạch đưa tay thay nàng lau nước mắt, “Ai da~, khóc cái gì, bộ dáng như vậy thật là làm đau lòng người.”



Kỳ Tố Như né tránh, tầm mắt Tô Khiêm Trạch rơi ở trên tay của nàng, “Ngươi muốn đứa bé, bản điện hạ có thể giúp ngươi.” Tô Khiêm Trạch tiện đà tới gần nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói “Ngươi không phải là vội vã muốn sinh hạ Lục vương phủ đích trưởng tôn sao, bản điện hạ cũng là hoàng thân, so với Lục thế tử thì cao quý hơn nhiều.”



Kỳ Tố Như nghe hắn lời nói kinh thế hãi tục, nhất thời sững sờ, thật lâu đều nói không ra lời...