Tương Quý Phi Truyện
Chương 5 : Tương yêu tiểu tụ hội
Ngày đăng: 22:00 21/04/20
Tương Như Nhân thấy được nửa người của vị kia, hắn mặc cẩm bào màu lam sậm, đi qua trước mắt nàng đến trước mặt hoàng thượng, thanh âm quen thuộc truyền đến, “Thần gặp qua hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tương Như Nhân trong đầu ong một tiếng nổ tung, nàng cẩn thận nhìn thoáng qua chỗ Trình Bích Nhi phía bên phải, chỉ thấy trên mặt Trình Bích Nhi cũng tràn đầy kinh ngạc vô cùng, hai người nhìn nhau liếc mắt rất nhanh khôi phục bình thường.
Người hoàng thượng thân thiết xưng hô Triệt Nhi kia chính là Tam vương gia Tô Khiêm Triệt, năm đó phụ thân của Tô Khiêm Triệt cũng chính là tam ca của hoàng thượng đã cứu mạng hoàng thượng trong cuộc chiến tranh ngôi vị hoàng đế trước đây, cho nên ngài đã mắc bệnh sớm qua đời, chính vì thế hoàng thượng đối với đứa cháu này luôn rất chiếu cố.
Tương Như Nhân sau khi thấy rõ dáng vẻ của hắn liền rất nhanh thu hồi tầm mắt, đè xuống một nỗi lo sợ bất an xuống đáy lòng, tham gia tiệc tối.
Vì chuyện quan hệ của Tam vương gia, cơ hồ khiến tâm tư xem biểu diễn của Tương Như Nhân đều phai nhạt vài phần, về sau nỗi bất an của nàng mới dần dần bình thường lại, thoáng nhìn thần sắc hắn cũng không có gì dị thường, Tương Như Nhân thở dài một hơi, làm tặc còn không sợ, nàng còn có gì phải sợ đây.
Lúc từ cung trở về đã khuya lắm rồi, một hồi yến hội trong cung cũng không thoải mái, Tương Như Nhân có chút mệt mỏi tựa ở bên trong xe ngựa, Thiệu thị chỉ coi là nàng mệt, sờ sờ tóc của nàng cười nói, “Sau này hàng năm ngươi cũng đều phải theo ta đi vào cung.”
Tương Như Nhân nhớ đến Trình Bích Nhi không biết đã tiêu hủy ngọc trụy tử hay chưa, nằm úp sấp trong lòng Thiệu thị, có chút làm nũng nói rằng, “Mẫu thân, mấy ngày nữa ta muốn mời Kỳ tỷ tỷ cùng Bích Nhi các nàng tới nhà ngồi một chút.”
Có mấy người để thổ lộ tình cảm bạn bè cũng không sai, Thiệu thị vỗ bả vai của nàng đáp ứng, “Chỉ cần ngươi không cảm thấy mệt thì tốt rồi.”...
Năm ngày sau Tương Như Nhân ở bên trong Tạ Thủy các của mình, lần đầu tiên trong đời tổ chức một tiểu yến hội, nàng mời tổng cộng bốn người khách, hơn nữa còn có ba tỷ muội Tương Tâm Tuệ, tám người vừa vặn ngồi một bàn.
Kỳ Tố Như cùng Trình Bích Nhi là một nhóm thân thiết với nhau, còn có hai người nữa, một là lần đầu gặp mặt ở trong cung Từ Bảo Đễ, một là tiểu biểu muội của Tương Như Nhân, Thiệu Cần Cần.
Bàn được đặt trước giả sơn bên cạnh ao ở Tạ Thủy các, bên này trồng rất nhiều hoa cỏ mà Tương Như Nhân yêu thích, tháng còn hiện đặc biệt nở xanh biếc, xinh đẹp nối tiếp nhau ở quanh giả sơn.
Trình Bích Nhi cười hắc hắc, chỉ có Tương Như Nhân thấy phản ứng Kỳ Tố Như như thế không khỏi nghĩ sâu vài phần...
Hẹn xong lần gặp mặt sau, Tương Như Nhân tiễn các nàng đến cửa chính, còn để Trình Bích Nhi mang về không ít trà lài, thấy các nàng đều lên xe ngựa, lúc này mới trở lại Tạ Thủy các.
Đi tới nửa đường mới nhớ tới hẳn là nên đi thăm tổ phụ một chuyến, Tương Như Nhân quay trở lại đi về phía viện Tương lão gia tử, ngoài ý muốn gặp Tô Khiêm Trạch ngay ngoài cửa viện Tương lão gia tử.
Tương Như Nhân thấy hắn đứng ở đó miễn cưỡng mở miệng trước, hành lễ nói, “Thỉnh an tam hoàng tử điện hạ.”
“Biểu muội thật đúng là khách khí.” Tô Khiêm Trạch vươn tay cầm cây quạt ngăn cản đường đi của nàng, vẻ mặt đầy ý cười nhìn nàng.
Mới qua hơn hai năm, Tô Khiêm Trạch thay đổi không ít, nếu nói là trước đây trên mặt còn có thể mang theo kiệt ngạo bất tuân, hôm nay đáy mắt chỉ còn lại có chút không tập trung, chỉ là khóe miệng ẩn nét cười kia nhìn qua cũng biết không phải là người hiền hoà.
Tương Như Nhân dứt khoát trầm mặc không nói lời nào, Tô Khiêm Trạch thả tay xuống giữa cây quạt, cúi đầu ngầm nhìn thoáng qua, giống như vô tình nói, “Biểu muội tặng lễ vật biểu ca rất thích, nhưng mà sủng vật rất bướng bỉnh, tự bò ra ngoài, bị một cung nữ không có mắt giẫm chết, biểu muội ngươi yên tâm, biểu ca đã hung hăng xử phạt người cung nữ kia, tâm ý biểu muội đưa tới không thể để cung nữ đạp dưới chân mà coi như không.”
Chuyện tình hai năm trước còn nhớ rõ rõ ràng như vậy, Tương Như Nhân đáy lòng lập tức biết hắn là dạng người có thù tất báo, người như vậy tốt nhất là có thể tránh liền tránh, cách càng xa càng tốt.
Không như mong muốn, một câu nói của Tô Khiêm Trạch lúc này phá vỡ suy tưởng trong lòng nàng, “Ta và Cảnh Trí hẹn ngày mai cưỡi ngựa, vừa rồi đã đề nghị với ngoại tổ phụ muốn mời biểu muội ngươi đi cùng, ngoại tổ phụ cũng đã đồng ý.”
Tương Như Nhân chỉ cảm thấy thái dương nhảy thình thịch, nắm chặt dưới tay nhìn hắn, sau liền thoáng cười, “Tam hoàng tử điện hạ khách khí, Như Nhân cũng không am hiểu cưỡi ngựa, để tránh làm giảm hứng thú của các ngươi, ta là không nên đi thì hơn.”
Tô Khiêm Trạch đi tới phía nàng, đứng sát bên người nàng một lúc lâu rồi nói sâu “Biểu muội yên tâm, lần đầu tiên học cưỡi ngựa là có chút khó khăn nhưng mà biểu ca sẽ cố nhẫn nhịn hảo hảo dạy cho ngươi, ngươi không cần sợ.”