Tương Quý Phi Truyện
Chương 94 : Hiền phi uống say
Ngày đăng: 22:01 21/04/20
Thời điểm ở phủ thái tử phát sinh ra mấy chuyện kia. Kim lương nhân vì sao có thai lại bị giam cầm, còn có hắc miêu hung hăng ở Dao Hoa các, Tương Như Nhân đều nhớ được. Vì thế Tương Như Nhân ôn hòa cười nhìn Diệp tiểu nghi “Khi nào thì không thấy? Còn nhớ rõ không?”
Diệp tiểu nghi nghĩ nghĩ, hướng về phía Tương Như Nhân cười có chút ngượng ngùng “Là chuyện lúc thiếp thân năm tuổi a, nhớ được khá rõ ràng. Là đại ca mua con mèo đó về cho thiếp thân vào mùa hè. Nuôi được hai tháng lại không thấy nó đâu nữa. Nó thật sự rất xinh đẹp, một thân đen tuyền. Tới bây giờ thiếp thân vẫn còn nhớ rất rõ.”
Tương Như Nhân nhìn lướt qua Diệp thục dung, đã thấy vẻ mặt nàng tái nhợt đi vài phần, tựa hồ đối với lời Diệp tiểu nghi nói có điều kiêng kị, vội vàng quay mặt đi cúi đầu, che giấu đáy mắt có chút hoảng loạn.
Chuyện mười một năm trước, quả thật quá xa. Tương Như Nhân khi đó vừa vào phủ không bao lâu.
Lúc ấy đối với hắc miêu nàng cũng cực kì có ấn tượng. Một bộ dáng kiêu căng nhìn thế nào cũng không ra mèo hoang. Mà sau đó lại bị độc chết một cách ly kỳ, trở thành chuyện ngoài ý muốn dọa người, không giải quyết được gì. Hiện tại nghe được Diệp tiểu nghi nói thế, không khỏi nghĩ nhiều thêm vài phần.
Nửa ngày, Tương Như Nhân mở miệng “Kia thật đúng là đáng tiếc.” Đáng tiếc hiện tại dù muốn tìm bằng chứng gì đó, mèo kia cũng đã hóa thành bộ xương.”
Một chuyến ra ngoài này của Diệp thục dung là xuất môn bất lợi. Đầu tiên là bị mèo cào, lại còn gặp đường muội của mình nói như vậy, vốn đang chột dạ, nghe Hiền phi nói một câu đáng tiếc, sắc mặt càng là khó coi.
Không bao lâu Nghiêm chiêu nghi tới đây, thấy nhiều người như vậy, hỏi qua nguyên do. Sau đó vẫn là hướng Diệp thục dung nói mềm, nào là do mèo Đại công chúa gây chuyện, nào là chuyện vô ý đáng tiếc.
Bởi vì sự xuất hiện của Diệp tiểu nghi. Tâm muốn truy cứu trách nhiệm của Diệp thục dung cũng phai nhạt. Nàng không phải vừa chột dạ vừa bị thương sao, thế là vội vã dắt một đám người hồi Di Nhạc cung.
Cũng là Bình Ninh lớn mật, hướng về phía lưng Diệp thục dung làm cái mặt quỷ. Khi bắt gặp ánh mắt Tương Như Nhân nhìn qua thì nhanh cúi đầu sờ con mèo trong lòng Đại công chúa.
Tương Như Nhân nhìn Giang tần theo sát phía sau Diệp thục dung, từ đầu tới cuối đều không nói gì, nỗ lực giảm thấp cảm giâc tồn tại của một phi tần. Khó trách Hạ tần luôn lo lắng cho nàng. Trong chốn thâm cung này, tính tình Giang tần như vậy chính là dễ bị xem thường.
Sau khi nói lời từ biệt với Nghiêm chiêu nghi, Tương Như Nhân mang theo Bình Ninh hồi Chiêu Dương cung. Lúc này Dung nhi cũng vừa từ Thái học viện trở về. Tương Như Nhân gọi cả hai vào trong phòng, nhìn thoáng qua Bình Ninh, lại nhìn Dung nhi “Qua vài ngày mẫu phi sẽ theo phụ hoàng các ngươi đi tuần.”
Nói xong Tương Như Nhân liền lẳng lặng nhìn bọn họ.
Dung nhi ngẩng đầu “Mẫu phi ngài yên tâm. Ta cùng tỷ tỷ sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Dung nhi nói xong, Bình Ninh cũng vội tiếp lời “Đúng vậy mẫu phi. Ngài hãy yên tâm đi cùng phụ hoàng. Ta sẽ chăm sóc tốt đệ đệ.””Ngươi có thể thành thành thật thật chăm sóc tốt bản thân là ta an tâm rồi.” Tương Như Nhân không khách khí nói thẳng nàng, Tương Như Nhân vừa đi, trong Chiêu Dương cung không có người quản nàng, nàng còn không phá.
Vốn muốn gọi thái y tiến vào khai hai chén canh giải rượu. Tô Khiêm Dương nhìn nàng mềm yếu tựa vào trên người mình, một mặt chống không để bản thân tuột xuống, một mặt lại cứ tuột đi xuống. Đáy mắt hắn thêm phần thú vị, nâng nàng dậy.
Tương Như Nhân rốt cuộc có thể trườn lên ôm lấy cổ hắn, dưới thân ngã ra đem hắn kéo dài đến trên sạp, áp lên người nàng.
Trời xoay đất chuyển.
Tương Như Nhân lại cảm thấy nóng đầu choáng váng. Quan trọng nhất là thế nào nàng lại thấy người trước mặt cứ như có phép thuật biến ra thành vài cái, nhìn mà hoa cả mắt khiến đầu càng mê loạn.
Đưa tay kéo kéo cổ áo, Tương Như Nhân không kiên nhẫn hô một tiếng nóng.
Trong lúc quơ tay chạm đến mặt hắn, có chút lạnh lạnh thật thích, vươn hai ray trực tiếp hướng cổ áo Tô Khiêm Dương cởi ra.
Hắn cũng bị hết hồn một lúc, hoàn hồn thì phát hiện người say ngờ nghệch dưới thân đang cố gắng cởi y phục của hắn nhưng tay yếu nên mãi không gỡ được. Vì thế, nàng phát giận.
Tô Khiêm Dương ôm thẳng nàng lên giường. Tiếp xúc đến mặt chiếu lành lạnh. Tương Như nhân cả người đều nằm xấp xuống, thật thoải mái ~~
Tô Khiêm Dương gỡ nút cổ áo. Nhìn nàng bộ dáng này còn có ý thức gì. Tự mình đi đến bên chậu nước, xắn tay áo, dùng nước lạnh rửa mặt và lau qua cánh tay, lấy vải ướt lau cổ.
Trở về bên giường, Tương Như Nhân nằm sấp thật không có hình tượng gì. Đó là tư thế đời này chưa từng có, nhưng vẻ mặt là vô cùng hưởng thụ.
Tô Khiêm Dương đưa tay sờ mặt nàng một chút. Tương Như Nhân mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn hắn. Đưa tay ra chộp lấy tay hắn, lạnh lạnh thật thoải mái, kéo tới áp trên mặt mình.
Chờ tới hắn lên giường, Tương Như Nhân cảm thấy cánh tay hắn cũng mát mẻ, mặt cũng mát mẻ, cổ cũng mát mẻ. Vì thế, toàn bộ thân mình lại lần nữa bò lên hắn.
Tô Khiêm Dương cảm thấy cảm giác này cũng không tệ. Phỏng chừng đời này cũng chỉ có duy nhất một cơ hội này nhìn đến nàng như vậy, cười nhìn Tương Như Nhân đã say ngủ ở trong lòng hắn. Đưa tay giúp nàng dời dời tóc. Nàng cứ thể đi ngủ, mặt trang điểm chưa rửa, tóc cũng chưa gỡ. Sáng mai tỉnh dậy không biết nàng sẽ phản ứng ra sao.
Nghĩ đến đây, Tô Khiêm Dương càng không nghĩ đến gọi người vào thay y phục, sắp xêp chăn mền ở một bên cho nàng nằm. Ngủ đi, buổi sáng ngày mai liền có thể biết.