Tương Tư Hữu Hại
Chương 26 :
Ngày đăng: 15:47 18/04/20
Chu Tư Kỳ không biết hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, hiển nhiên cũng không định khuyên nhủ, vừa định mở lời an ủi vài câu, liền thấy một người từ đầu tường nhảy xuống, vừa mừng vừa sợ kêu lên: “Chu thần y, sao ngươi lại ở đây?”
Dừng một chút, sau khi nhìn thấy Diệp Tĩnh Hồng nằm bất tỉnh nhân sự trên đất, càng kinh hãi hơn một chút: “A? Diệp đại hiệp làm sao vậy? Bị thương?”
Chu Tư Kỳ không ngờ được người tới tiếp ứng bọn họ sẽ là Bạch Húc, nhìn thấy y vẫn hoạt bát thú vị như trước, trong lòng cũng thầm vui vẻ, cười nói: “Hơn nửa chỉ là vết thương ngoài da, không cần phải lo lắng.”
Tuy lời nói ra như vậy, nhưng thấy Diệp Tĩnh Hồng cả người đều là vết thương, tay thay hắn cầm máu cũng không tránh được mà run rẩy.
Bạch Húc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi tới giúp, cùng đi với y là mấy vị hiệp khách trẻ tuổi đã rút ra bội kiếm, cùng kẻ địch truy kích bắt đầu quấn đấu.
A Trữ đem tay trái giấu vào trong tay áo, thân hình phiên bay như yến, đảo mắt liền đánh bại mấy người. Sau khi lên xuống mấy lần, mũi chân nhẹ nhàng đạp trên nhánh cây, cất cao giọng nói: “Nhị công tử, ta đi trước cứu thiếu gia.”
Lời còn chưa dứt, người đã đi xa.
Chu Tư Kỳ thấy hắn đã gặp chuyện như vậy rồi, vậy mà vẫn toàn tâm toàn ý hướng về sư huynh nhà y, không khỏi thở dài một hơi, cúi đầu nhìn Diệp Tĩnh Hồng đang hôn mê bất tỉnh.
Rõ ràng đã đặt tình ái xuống, thế nhưng tại sao khi thấy người này vì y mà bị thương, trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn?
Nếu Diệp Tĩnh Hồng không để ý đến y, chưa bao giờ đặt y ở trong lòng, vậy bất quá cũng chỉ là mong mà không được thôi, thế nhưng mỗi lúc đến thời khắc sinh tử, người này đều cho y hi vọng, sau đó lại một cước đạp đi, mạnh mẽ đem những kia tâm niệm kia đập nát, nói cho y biết tất cả chỉ là ảo mộng mà thôi.
Có được rồi lại mất đi, mới là cảm giác thống khổ nhất.
Đang lúc suy nghĩ, Bạch Húc bên cạnh đã kéo cánh tay y, dường như muốn dìu y lên, nói: “Chu thần y, nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta đi trước rồi nói sau.”
Chu Tư Kỳ nhìn y một lúc, lắc đầu nói: “Hai chân ta đã đứt, vào lúc này hành động có chút bất tiện, e rằng phải làm phiền ngươi tìm người đến cõng ta.”
Dứt lời, xoay người muốn chạy đi.
Chu Tư Kỳ thấy tâm ý y đã quyết, biết khuyên can không được, liền lấy Thu Thủy kiếm từ trong tay Diệp Tĩnh Hồng, nói: “Lúc gặp nguy hiểm, có kiếm này phòng thân cũng tốt.”
Bạch Húc nói tiếng cám ơn, sau khi đi ra ngoài vài bước, lại quay đầu trở lại nhìn y, con mắt trong đêm đen rạng ngời rực rỡ, nói: “Chu thần y ngươi bình an vô sự… Thật sự là quá tốt.”
Sau đó không nói nhiều, cầm kiếm phi nước đại mà đi, thân hình mặc dù không giống A Trữ nhẹ nhàng phiêu dật, nhưng khinh công cũng không hề kém.
Chu Tư Kỳ thấy y đi đã xa, mới thu lại nụ cười trên môi, mệt mỏi ngã vào bên người Diệp Tĩnh Hồng
Y ở trong lao chịu rất nhiều hành hạ, hàn độc lại hàng đêm phát tác, thân thể từ lâu đã đến cực hạn, chỉ vì muốn thay Diệp Tĩnh Hồng trị thương, mới cường chống được đến hiện tại. Bây giờ ngã xuống, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, vừa động liền cảm thấy ngay cả một chút ít khí lực cũng không còn. Nhưng ánh mắt vẫn cứ rơi trên người Diệp Tĩnh Hồng, trước sau không nỡ nhắm mắt lại.
Tiếng huyên náo bên tai càng ngày càng xa.
Chỉ mong Bạch Húc bọn họ có thể thuận lợi cứu mọi người bị bắt ra, để giang hồ quay về bình yên.
Chỉ là sau khi mọi thứ khôi phục nguyên dạng, y và Diệp Tĩnh Hồng lại sẽ như thế nào?
Chu Tư Kỳ cắn răng, miễn cưỡng động đậy thân thể, từng chút từng chút hướng tới gần Diệp Tĩnh Hồng, lúc rốt cuộc cũng chạm đến ngọn tay ấm áp của người kia, y chợt thấy trong lòng chua xót, chậm rãi khép lại hai mắt.
Thời khắc bóng tối bao trùm tất cả, lời nói tuyệt tình ngày đó vang lên bên tai, từng chữ từng chữ đập vào trong lòng.
Ân đoạn nghĩa tuyệt, không gặp nhau nữa.