Túy Nhan Hồng

Chương 12 : PN2 Phế cảo

Ngày đăng: 00:47 22/04/20


Một kết thúc khác



(Tác giả: tuy rằng là phế cảo, cá nhân ta nghĩ bỉ chính văn còn vui hơn, thế nên đã viết)



~



Vừa hồi phủ, Thẩm Yên Thanh liền ra nghênh đón – phái thủ hạ ra ngoài tìm kiếm trong các trà lâu tửu quán thượng hạng Dương Châu, cả kỹ viện cũng tìm, chính là không nghĩ được bọn họ trên phố chợ dạo quanh ăn mì.



“Làm sao?” Tô Mộ Tình phát hiện ra thần sắc hắn khác thường, bảo Mặc Nhan trở về phòng trước. Thẩm Yên Thanh trước mặt luôn băng lãnh tựa Thái sơn thì ra cũng có những lúc không biết phải làm sao. Chỉ nghĩ cũng biết, tất đã phát sinh đại sự.



Thẩm Yên Thanh lấy một phong thư ra đưa trước cho Tô Mộ Tình, nói: “Khoái mã Lạc Huyền Sơn Trang đến báo, Nam Cung thiếu chủ có chuyện.”



Tô Mộ Tình biến sắc, xé sáp phong, nhìn lướt qua một lần, cả hai chân mày đều nhướn lên, trầm ngâm nói: “Tá thi hoàn hồn? Trò bịp gì đây? Nam Cung làm sao mà chết?”



Thẩm Yên Thanh vẫy gọi kẻ đưa tin sang. Là một thanh niên thấp gầy, tất cung tất kính hành lễ với Tô Mộ Tình, nói: “Tiểu nhân Lý Bộ, phụng mệnh Lạc lão trang chủ đến đây báo tang.”



Tô Mộ Tình dở khóc dở cười, nói: “Thọ thần Lạc lão tiền bối sắp đến, loại tiết mục này chẳng nhẽ không phải là điềm xấu?”



Lý Bộ sa sầm, nghiêm mặt nói: “Tô lâu chủ nhất định đã hiểu lầm. Nam Cung thiếu chủ bảy ngày trước đã phục nhầm cỏ độc, không chữa được đã mệnh vong. Lạc lão trang chủ thập phần đau xót, lại không nghĩ rằng Nam Cung thiếu chủ tựa hồ còn lưu luyến thế gian, rốt cuộc hồn vất vưởng trên thân người sống. Lạc lão trang chủ cho rằng Tô lâu chủ là hảo hữu tri giao của Nam Cung công tử, nên đặc phái tiểu nhân đến thỉnh Tô lâu chủ trở về hỗ trợ.”



Tô Mộ Tình hai mươi mấy năm qua mới lần đầu nghe đến chuyện bàng môn như thế, dẫu có phát sinh trên người hảo hữu của mình, hắn nhất thời cũng khó lòng đau xót, hiếu kỳ nói: “Không thỉnh người siêu độ sao?”



Lý Bộ đáp: “Đã thỉnh Hư Tịch đại sư của Bạch Vân Tự, nhưng vị đại sư này tính tình rất gàn dở, quyết liệt nói Nam Cung thiếu chủ hồn phách chưa rời thân xác, thế nhưng xác thì đã lạnh. Người bị nhập hồn kia lời nói cử chỉ lại giống Nam Cung thiếu chủ như đúc. Lạc lão trang chủ thực sự không còn cách nào, mới đến thỉnh cầu Tô lâu chủ.”



Tô Mộ Tình khóe miệng bắt đầu co giật, cùng Thẩm Yên Thanh nhìn nhau, hỏi: “Y đến tột cùng là hồn phách bám trên người ai?”



Lý Bộ ngập ngừng miệng, cứ do dự mãi, tựa hồ như hạ thiên đại quyết tâm, mới dằn giọng xuống nói: “Là…bám vào người Lạc tiểu thư.”



“Cái gì?” Không chỉ Tô Mộ Tình, ngay cả Thẩm Yên Thanh từ trước đến nay lãnh tĩnh tiết chế cũng sửng sốt vạn phần, sau khi phục hồi tinh thần liền lệnh nha đầu thu xếp hành trang lên đường —- Chuyến đi Tịnh Châu, vốn không hề nằm trong kế hoạch, đã bị quái sự bất ngờ xảy ra biến thành nhất thiết.



Nếu đi nhanh sẽ mười ngày nửa tháng, lâu thì vài tháng. Hai người họ đang lúc mật thiết keo sơn, dĩ nhiên luyến tiếc rời xa. Cho nên, Mặc Nhan biến thành mèo, được Tô Mộ Tình giữ trong áo choàng, quất roi thúc ngựa, phi đến Tịnh Châu.



Chỉ là, Tô Mộ Tình không ngờ được, chuyến đi này lại mang Mặc Nhan đến sinh tử kiếp số của y.



~



Tịnh Châu thành ngoại – Lạc Huyền Sơn Trang



Lạc Vân Thiên trông già đi rất nhiều, đã không còn vẻ đĩnh bạt tiêu sái như xưa, tóc cũng điểm bạc – bá chủ oai phong một  vùng Giang Bắc ngày nào giờ đây chỉ là một phụ thân lo âu phiền muộn.



Lễ nghĩa xong, Lạc Vân Thiên tự mình mang họ đến khuê lâu của tiểu thư.



Suốt đường đi không lên tiếng, dẫu Tô Mộ Tình có là một kẻ lãnh tĩnh điềm nhiên cũng bị sự kỳ quặc dị thường này khiến đầu óc không thể thấu hiểu. Mặc Nhan chóng đã hay chuyện, trên đường đi lặng lẽ nắm lấy tay hắn.



Vào đến viện lạc hoa mộc xanh thẫm của Lạc Thanh Dung, hành lang uốn lượn chín khúc, tiểu kiều lưu thủy, thanh u mà riêng biệt. Chỉ có điều, tiếng hô hoán yêu kiều từ trên lầu truyền xuống đã hủy hoại một phen mỹ cảnh —–



“Mộ Tình! Huynh đến rồi!”



Lạc Thanh Dung trong bộ dạng giống hệt Nam Cung Ngưng thường ngày gặp hắn, so chiêu ào ạt, liền từ lan can xoay người nhảy xuống, dọa đến nỗi tóc Lạc Vân Thiên phải dựng thẳng lên, phi thân vút qua tiếp được nhi nữ, mắng: “Con không có võ công, hồ nháo cái gì?”



Lạc Thanh Dung tránh xa lão, nói: “Lạc bá phụ, đã nói bao nhiêu lần ta là Nam Cung Ngưng, không phải con gái ngài.”



Lạc Vân Thiên giận đến râu vểnh loạn lên, nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai, nhưng thân thể kia là của con gái ta không sai, hồn phách ngươi đừng mơ tưởng tổn thương nó.”



Lạc Thanh Dung cau mày, nói: “Ông nghĩ ta tự nguyện bám vào người nữ nhi của ông? Bộ dạng này ngay cả hoa chân múa tay còn không được! Huống hồ, ta một đại nam nhân phải suốt ngày mặc những…phế vật rườm rà phiền toán như thế, sao ông không tự mình mặc vào mà xem!”



Thần sắc hồn nhiên kia cũng tương tự Nam Cung Ngưng. Mặc Nhan không khỏi nhìn mà choáng váng, lẩm bẩm nói: “Nam Cung đại ca cư nhiên biến thành nữ nhân…”



Tô Mộ Tình xoa xoa đầu của y, quay sang nơi khác cười khanh khách. Lạc Vân Thiên tức giận đến run người, kéo kẻ duy nhất phản ứng bình thường là Mặc Nhan – kỳ thực đã bị dọa đến ngẩn người – ra kể khổ: “Ngươi xem, ngươi xem, nữ nhi ngoan hiền ta nuôi dưỡng suốt mười tám năm cư nhiên biến thành như thế này, gia môn bất bạnh, gia môn bất hạnh mà!”



“Lạc bá phụ, ta tốt xấu gì cũng là con nhà gia thế, sánh với nữ nhi của ông cũng không tính là trèo cao chứ?” Lạc Thanh Dung sải bước tiến đến, tư thế bước đi cũng hoàn toàn là bộ pháp của nam nhân, phối với dáng người cùng khuôn mặt diễm nhược mận đào của nàng, tương phản đến mức khiến người câm nín.



Lạc Vân Thiên rướn cổ ra, nói: “Nhi nữ nhà ta gả cho người không gả cho quỷ, ngươi có từ âm tào địa phủ bò lên đây cũng với không với tới nó!”



Lạc Thanh Dung hừ lạnh một tiếng, nhìn Mặc Nhan từ trên xuống dưới, nhãn thần mười phần quái dị. Mặc Nhan bị nàng nhìn chằm chặp đến run cả da đầu, sợ hãi mà gọi: “Nam Cung đại ca, huynh không nhớ ra ta sao?”




“A di đà phật!” Một tiếng phật hiệu niệm xong, Hư Tịch tránh được một kiếm, nhưng trận pháp kia lại thêm tuôn trào mãnh liệt. Mặc Nhan hoàn toàn bị giam trong trận, rũ người trên đất, miễn cưỡng cử động thân thể, kêu lên: “Mộ Tình, không nên giết ông ấy!”



“Trận pháp chỉ có lão nạp giải được, thí chủ nếu khiến lão nạp bị thương, yêu nghiệt trong trận hẳn là chết không nghi ngờ gì nữa!” Hư Tịch lùi lại nửa bước, điềm nhiên nói.



Tô Mộ Tình toàn thân run rẩy, gắng sức nén lửa giận xuống, khàn giọng nói: “Đại sư, y từ khi quen biết ta đến nay, chưa bao giờ thương nhân hại nhân, thỉnh đại sư rộng lượng nương tay, Tô Mộ Tình ở đây tạ ơn người.”



Hư Tịch mặt mày cau lại, hoàn toàn mặc kệ, miệng bắt đầu thì thầm niệm chú, trận pháp theo tiếng mà chuyển động. Vài tia sáng đâm xuyên qua cơ thể Mặc Nhan, máu tươi khóe miệng nhỏ xuống. Lạc Thanh Dung sớm đã bị dọa đến choáng váng. Lạc Vân Thiên cũng đứng im tại chỗ, không biết làm sao cho phải. Tô Mộ Tình chỉ cảm thấy đau lòng muốn chết, chỉ hận không thể đem thân ra che chở. Nhưng Mặc Nhan đã ngẩng lên, thần sắc đau buồn mà nói: “Đại sư, cho phép ta một lời… Ta vốn là mèo hoang trên núi Đoạn Nguyệt, sáu năm trước được Tô Mộ Tình cứu… Ta vào thế gian, tuyệt không có ý hại ngươi… chỉ vì… có thể ở bên cạnh huynh ấy… Mộ Tình cùng ta lưỡng tình tương duyệt…. Huynh ấy muốn ta sống… ta tuyệt đối không thể chết. Đại sư, ngay cả ta có chút pháp lực, cũng đã phá giới…. Nhiều lắm, bất quá cũng chỉ có sáu bảy mươi năm thọ hạn… Thỉnh đại sư ngoại lệ khai ân, lưu ta trên đời này cùng huynh ấy thêm vài thập niên nữa…”



Trên mặt Hư Tịch nhìn không ra biểu tình, nhưng ngừng chú lại, trần pháp đã hòa hoãn một ít, nhưng lại trói Mặc Nhan sít sao chặt chẽ.



Mặc Nhan quì trên mặt đất, lệ ứa đầy gương mặt cầu xin: “Đại sư! Ta tu luyện thành người, không cầu mong được liệt tiên ban… tình nguyện gánh lấy sinh lão bệnh tử nhân gian, chỉ vì có thể bầu bạn cùng huynh ấy trọn đời… Nếu huynh ấy chết, ta tuyệt không sống một mình! Ta chỉ mong vài mươi năm ngắn ngủi, thầm mong cùng huynh ấy mà thôi… Cầu đại sư tha ta một mạng! “



Tô Mộ Tình trong ngực huyết khí dâng tràn, nhưng thân thể lại cứng đến rét run. Cơn sợ hãi chưa từng có tràn ngập khắp cõi lòng. Trừng mắt lên nhìn người yêu dấu chịu khổ là tư vị ra sao? Dịch thể đắng chát bất tri bất giác mà chảy xuống bên má, hắn nhắm mắt lại, thấp giọng thì thầm: “Mặc Nhan, Mặc Nhan, nếu ngươi chết, ta cũng tuyệt đối không sống một mình.”



Hư Tịch lắc đầu, nói: “Thí chủ hà tất chấp mê bất ngộ? Nếu hiểu khổ ải vô biên, quay đầu là bờ vậy.”



Tô Mộ Tình nhìn vào đôi mắt ấng lệ của Mặc Nhan, nói: “Tình thâm nghĩa trọng, chỉ có đem thân này ra đáp đền.”



Dứt lời, trở tay một kiếm, đâm vào ngực mình!



“Hiền điệt không được!” Lạc Vân Thiên một kiếm cản lại. Lạc Thanh Dung hoa dung thất sắc, tiến lên nắm lấy tăng bào Hư Tịch, lệ rơi như mưa, đau xót mà nói: “Đại sư minh giám! Nam Cung mấy lần có đề cập với ta về Mặc Nhan công tử, bảo y ôn nhu quan hoài, cũng không cùng người làm việc ác, hôm nay lại thấy y yêu thương Tô lâu chủ sâu đậm. Đại sư có thể thành toàn cho ta cùng Nam Cung, vì sao lại bức bọn họ phải đau khổ? Ngàn sai vạn sai, đều sai ở chỗ ta không nên giả trang Nam Cung, bằng không họ cũng không liên lụy như thế… Đại sư nếu có ý muốn trừ khử Mặc Nhan công tử, Lạc Thanh Dung chỉ có thể dùng cái chết tạ tội!”



“Dung nhi!” Lạc lão trang chủ xem ái nữ như tính mạng cũng nhịn không được mà lên tiếng khẩn cầu: “Đại sư nghĩ lại! Trừ yêu hay không là chuyện nhỏ, chớ để bản ý cứu người của đại sư biến thành kết cục khiến người thương tổn a!”



Hư Tịch lùi về sau một bước, trầm ngâm chốc lát, đột nhiên giương tay lên, một đạo bạch quang hướng về Mặc Nhan quét tới, tung thẳng vào trán Mặc Nhan. Tô Mộ Tình sợ hãi Mặc Nhan phải chịu khổ thêm lần nữa, tránh Lạc Vân thiên ra lao đến, đã thấy bạch quang lướt qua, trận pháp dần dần tan biến. Chùm tia đỏ thẫm quấn lấy Mặc Nhan cũng đã nhạt đi rất nhiều. Hồi lâu sau, Hư Tịch vung tay áo thu lại trận pháp, than thở: “Mà thôi, mà thôi, là duyên hay nghiệt, các ngươi tự mà hiểu lấy.”



Mặc Nhan mừng rỡ, nói một tiếng: “Đa tạ đại sư” rồi gắng gượng không được nữa. Tô Mộ Tình lao vút qua, đem y ôm siết vào lòng, luôn miệng gào thét: “Mặc Nhan… Mặc Nhan…”



“Mộ Tình… ta yêu huynh”. Vài thanh âm nghe không còn rõ, rồi Mặc Nhan bất tỉnh trong lòng hắn.



~



Lạc Huyền Sơn Trang đã sớm bỏ qua vận xui khi trước, bắt đầu đại yến tân khách. Mười sáu tháng Tư, thọ thần Trang chủ. Mười tám tháng Tư, nhi nữ gả chồng.



Mặc Nhan tu dưỡng vài ngày đã khôi phục nguyên khí. Ngày Lạc Thanh Dung xuất giá, Tô Mộ Tình cùng y sưởi nắng trong sân, tiện thể chúc mừng tân lang.



Nam Cung là kẻ hạnh phúc nhất, lẽ ra thời gian phải làm chủ bận đến tối mày tối mặt, y hãy còn ngủ say như người chết, vừa chớm tỉnh lại không chỉ có vạn sự đã chuẩn bị xong xuôi, còn kinh hỉ phát hiện mỹ nhân mà chính mình chỉ dám lưu lễ chứ không lưu tình sắp sửa bước vào dòng họ Nam Cung, lòng đắc ý, không khỏi bộ dạng phấn chấn, đối với Tô Mộ Tình cảm khái không thôi —-



“Ta thực nghĩ không ra, nàng nhu nhược như thế, một nữ tử hiểu sách hiểu lễ, lại nghĩ ra chủ ý điên cuồng như vậy. Mộ Tình, huynh ngẫm xem, chưa nói đến khiến nàng chịu chỉ trích nhiều như vậy, chỉ việc làm ra cử chỉ thô cứng của nam nhân cũng khiến nàng phải chịu đựng đủ rồi.”



Tô Mộ Tình thực sự rất lười nghe, chỉ lo chọn mấy món điểm tâm Mặc Nhan thích nhất cho y, dịu dàng nói: “Đầu có choáng váng hay không? Nếu váng đầu chúng ta đến lương đình.”



Nam Cung Ngưng bị gạt ra một bên le lưỡi, thật buồn nôn khiếp.



Mặc Nhan có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Ta không sao, Mộ Tình huynh đừng lo.”



Nam Cung Ngưng lại muốn trêu y, nói: “Mặc Nhan, dấu vết trên trán là xảy ra chuyện gì? Tình ca ca nhà ngươi gõ mà ra sao?”



Tô Mộ Tình tàn nhẫn liếc mắt trừng y, ôm lấy thắt lưng Mặc Nhan, khó chịu nói: “Nam Cung Ngưng, ngươi bị đánh chưa đủ!”



Trên trán Mặc Nhan có một hồng ấn lớn hơn hạt gạo, so với màu da sáng chỉ hơi sẫm một chút, nếu không nhìn kỹ hầu như sẽ không thấy được. Ấy là chỗ hôm kia Hư Tịch dùng một đạo bạch quang thâm nhập, về sau lưu lại dấu vết như thế.



Mặc Nhan vỗ vỗ trán, không đồng ý mà nói: “Cái này, có thể đem yêu lực của ta kềm chế đến mức chỉ có thể duy trì hình người. Hư Tịch đại sư sợ ta yêu lực quá mạnh sẽ đến gây họa nhân gian mà thôi.”



Vô phương, dù sao y chỉ cần có thể biến thành người mà ở bên cạnh Tô Mộ Tình là tốt rồi, cũng chẳng cầu mong gì nữa.



Nam Cung Ngưng không khỏi ngập ngừng: “Ta hôm nay mới biết được ngươi chính là một tiểu hắc miêu. Mộ Tình, giấu ta lâu như vậy, không phải bằng hữu mà.”



Đó là vì ngươi quá chậm hiểu, Tô Mộ Tình cùng Mặc Nhan liếc mắt nhìn nhau, mười phần ăn ý.



Ngồi một lúc, giờ lành đã điểm. Nam Cung Ngưng bị hỉ nương gọi vào thay lễ phục. Trong khách viện chỉ còn lại hai người bọn họ, dần dần tựa vào nhau. Mặc Nhan đột nhiên vùi mặt vào lòng Tô Mộ Tình, im ắng mỉm cười.



~Phế cảo, hoàn~