Túy Nhan Hồng

Chương 4 :

Ngày đăng: 00:46 22/04/20


Sương mờ giăng tỏa, Mặc Nhan mở cửa sổ, khí trời lành lạnh ùa vào mặt. Y rét run cả người, toan chui trở lại ổ chăn. Cẩm bị hơi ấm hãy còn, nhưng chân tay lạnh buốt không biết làm sao mới hết. Y lăn qua lăn lại mấy hồi vẫn không thấy buồn ngủ, bèn quấn chăn vào mà ngồi tựa lên gối, biếng nhác không muốn dậy.



Trời còn chưa sáng, Tô Mộ Tình đã dậy luyện công. Khi ấy Mặc Nhan hãy còn mơ màng ngủ, chỉ cảm thấy kẻ kia không ngừng mà quấn quấn đuôi mình, giỡn đến mức y ngủ không yên giấc, bèn biến ngay về hình người, dùng chân dài mà đá qua, khiến Tộ Mộ Tình cười nhẹ vài tiếng. Hắn y phục tề chỉnh rồi, trước khi đi còn không quên phát vào mông y vài cái, tính tình xấu xa khiến y cắn răng mãi không thôi.



Vừa chớm tỉnh dậy, vẫn chỉ lẻ loi bóng chiếc, Mặc Nhan cuộn tròn trong chăn, chán nản vô cùng mà lui vào góc giường, với việc thức dậy rời giường hãy còn đang do dự.



Mèo nhỏ không hẳn là không thích ngủ nướng, nhất là khi sáng sớm lại ướt lạnh tối tăm thế này. Mặc Nhan sợ lạnh, nhìn mấy lần qua y phục đang treo khung giường, thầm kêu khổ một tiếng. Từ ổ chăn chui ra rồi mặc y phục vào đều là hành hạ, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là biến thành mèo an toàn hơn hẳn. Lông bao phủ người, chí ít cũng không đến nỗi rét run.



Vừa biến thành mèo, Tô Mộ Tình đã trở lại, túm lấy mèo mà ôm, cười bảo: “Tiểu bướng bỉnh, thức dậy thay y phục nhanh lên.”



Mặc Nhan đùn ra đẩy vào trong lòng hắn, cảm giác ấm áp khiến y thư thái cả người, nhảy trở về giường, công tử Mặc Nhan tuấn nhã ưu nhàn lại trở về rồi đây.



Tô Mộ Tình bật cười khúc khích, vươn tay cầm y phục, tay kia lại hướng đến mông y sờ soạng. Mặc Nhan nghĩ rằng đối phương muốn ve vãn mình, lửng lơ lơ lửng mà nhu mềm tiến đến gần. Nào có biết, Tô Mộ Tình đã vươn tay chụp lấy, ngón tay quấn quấn vào vật gì đó, buồn cười hỏi: “Mặc Nhan, cái này sao không thu lại?”



Mặc Nhan vừa ngoái lại nhìn, lập tức mặt đỏ lựng lên.



Đuôi của y, đuôi của y cư nhiên còn rũ phía sau!



Thực là vô cùng mất mặt mà! Mặc Nhan đầu cũng không dám ngẩng lên, mấp máy môi, lầm bầm một câu chú. Nhưng nào có biết càng gấp lại càng loạn, giờ không những đuôi không biến trở lại, mà hai lỗ tai nhọn hoắt cũng từ mái tóc chui ra.



Như thế này ngay cả mặc xong y phục cũng không che kín được nữa. Mặc Nhan cấp bách đến độ đổ mồi hôi hột, lại sợ Tô Mộ Tình trêu chọc, trảo đông trảo đây, cọ qua cọ lại, cuối cùng càng làm chính mình chui ngược trở vào trong chăn, quấn kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra gương mặt vừa thẹn vừa giận, không biết làm sao mới xong.



Tô Mộ Tình buông y phục xuống, ôm cả thân thể y vào ngực, nâng cằm y lên, hỏi: “Mấy ngày nay ngươi không tu luyện ư?”



Mặc Nhan trừng mắt, lí nhí nói: “Từ lúc…cùng huynh đến nay, không có tu luyện nữa…”



Công phu mới được hai ngày đã ngừng, khiến yêu lực của y yếu ớt đến nỗi biến thân trắc trở. Tiểu yêu tinh kia, tu vi thực là … thấp đến độ không còn gì để nói.



Tô Mộ Tình gảy gảy cái tai mèo nhung nhung của y, đưa một tay xộc vào trong chăn, vỗ về tấm lưng ưu mỹ, nhịn không được mà cười. Hắn cúi xuống, thổi phù phù vào tai nhọn. Mặc Nhan nhột đến mức phải rụt cổ, quấn chăn kín đầu, buồn bực hờn dỗi mà phun một câu: “Huynh đừng nháo nữa, phiền.”



Tiểu miêu yêu bị cảm giác thất bại sâu sắc chèn ép đến nỗi ***g ngực mười phần ấm ức phiền muộn. Vừa mới tu luyện thành, đã tùy tiện hạ sơn đã thực lỗ mãng, hơn nữa từ khi tương phùng đến nay chỉ toàn lo nói chuyện yêu đương. Tu hành mỗi ngày đã bị vất qua sau đầu, nên giờ đây yêu lực gián đoạn, yếu điểm có thừa.



Tô Mộ Tình chỉ cười, giật mạnh chăn ra, đem Mặc Nhan trần trụi bắt ra ngoài, từng món từng món một mà mặc xong y phục cho y. Đuôi cũng không sao, gấu quần vạt áo đều dài nên đã che kín, nhưng còn tai thì làm sao bây giờ?



“Chải tóc hai mái là che được rồi.” Tô Mộ Tình nghĩ ra một chủ ý điên khùng, Mặc Nhan liếc mắt trừng hắn, buồn bực mà mang giày mang vớ, đi lục tung khắp đồ đạc trong phòng cả buổi, tìm thấy một chiếc mũ đội lên đầu, rồi quay mấy vòng trước gương đồng, tức giận hỏi: “Thế này được chưa?”



Như thế lại có mấy phần khí chất giang hồ du hiệp, chỉ là khuôn mặt tuấn mỹ trắng ngần lại lộ ra vài phần tức tối. Đôi ngươi trong suốt hấp háy lay động, nhìn thế nào cũng ra bộ dạng một cậu ấm đang dỗi hờn. Tô Mộ Tình một phen ngắm nghía y từ trên xuống dưới, vờ vịt khen: “Hay lắm hay lắm, chỉ là thiếu chút tang thương nữa là đủ. Chi bằng, ngươi biến ra râu mép luôn thể.”



Mặc Nhan cười hiện rõ cả lúm đồng tiền, nói: “Trên mặt người lại có râu mèo, xem được sao?”




“Bỏ đi.” Tô Mộ Tình nhìn sắc trời không còn sớm nữa, ôm Mặc Nhan đứng dậy, vừa chớm đến cửa, Thẩm Yên  Thanh từ phía sau gọi hắn: “Lâu chủ, có một câu, thuộc hạ không biết có nên nói hay không.”



Tô Mộ Tình biến sắc, dừng lại nhưng cũng không quay đầu, phun ra một chữ: “Nói.”



“Lâu chủ, nếu ngài không thật lòng đối đãi Mặc Nhan công tử, rời xa vẫn tốt hơn.” Thẩm Yên Thanh ngưng lại một chút, tự giễu: “Nếu như y cũng giống như ta, thế nhân lại khinh thường.”



Tô Mộ Tình xoay người lại, cau mày: “Ngươi đã biết cái gì?”



Thẩm Yên Thanh nhìn mèo đen đang nằm trong lòng hắn, nói: “Đêm qua lâu chủ mang Mặc công tử trở về, sáng sớm chỉ còn lại một con mèo đen. Trộm nghĩ Đồng Diệp Lâu kín kẽ như thế, một người sờ sờ ra đấy như thế nào rời khỏi?”



Luyến đồng, ấy là thế nhân cấm đoán, huống chi là một miêu yêu không hiểu sự đời? Nếu chỉ hứng thú nhất thời, thực sự không đáng để cả đời bị ô danh.



Tô Mộ Tình nghiêm mặt, khó chịu nói: “Ta tự biết chừng mực.” Dứt lời, phẩy áo bỏ đi.



~



Sau bữa tối, Tô Mộ Tình ôm Mặc Nhan đi tắm. Mèo nhỏ nửa tỉnh nửa mê mười phần sợ nước. Lúc giãy dụa đã để lại trên mu bàn tay hắn vài vết hồng ngân, khó khăn lắm mới dỗ cho an tĩnh trở lại. Thế mà vừa tắm xong lại run rẩy cả da lẫn lông, ngay lập tức muốn chui vào chăn. Tô Mộ Tình bất đắc dĩ, túm lấy đuôi mèo đem tiểu gia hỏa kia lôi ra, dùng khăn lau nước trên thân, rồi mới ôm y vào lòng mà ngủ.



Nửa đêm, Mặc Nhan tỉnh dậy, liếm liếm đỉnh mũi Tô Mộ Tình, biết rõ đối phương đang say ngủ, y mới nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa sổ.



May thay, trước khi ngủ Tô Mộ Tình đã để cửa sổ mở toang. Trăng sáng trên cao tỏa ánh bạc lấp lánh. Mặc Nhan ngậm một chiếc khăn trải lót trên sàn, nhoài người vào trong ánh trăng, vặn vẹo vài cái, lập tức chân sau chạm đất, gắng sức giơ chân trước lên, hình thành tư thế thi lễ, hướng về trăng mà lạy mấy lần.



Ánh trăng trong sáng dịu dàng bao tỏa thân thể, mát lành như nước. Tinh hoa của trăng phảng phất chảy trôi, theo từng lỗ chân lông mà tưới tắm vào thân thể. Không biết qua bao lâu, tứ chi tiểu hắc miêu bắt đầu dài ra, lông nhung đen thắm được thay thế bằng làn da mịn màng. Mặc Nhan khép mắt, nằm xuống, tứ chi xòe ra, hưởng thụ ánh trăng bao bọc.



Thân thể thon dài cân xứng được một vầng sáng bao tỏa vấn vít, không chút e dè đã bày ra cảnh trí lay động lòng người. Này tóc đen như nước chảy dài xuống, này khuôn mặt tuấn mỹ vương theo mấy phần thành kính, vẻ tinh khiết cùng mị hoặc trời sinh không phai nhạt. Gió đêm luồn qua ô cửa, tóc mai phủ trán lất phất bay. Y nhìn sang bên cạnh, lơ đãng nơi chiếc giường đằng kia, chạm phải một đôi ngươi hân hoan chan chứa, không khỏi gọi khẽ: “Mộ Tình!”



Ánh mắt như tụng ca của Tô Mộ Tình phủ qua cơ thể y. Mặc Nhan cuộn hai chân lại, chỉ vừa nghĩ đến bản thân đang không mảnh vải trên người, không khỏi có chút đỏ mặt, nhưng nhịn không được ánh mắt đăm đăm kia mà nóng ran.



“Mộ Tình…” hai tiếng kia đã gần như rên rỉ, Mặc Nhan vươn tay về phía hắn, yêu dị mà ngượng ngùng đến khiến người phiêu tán hồn phách. Tô Mộ Tình đương nhiên tiếp nhận, đứng dậy tiến về phía Mặc Nhan. Vừa đi, lại vừa dỡ bỏ từng lớp áo trên người. Đến khi hắn đến được bên y, cũng đã trần trụi cùng nhau.



“Mộ Tình…?”, thanh âm nghi hoặc nhưng lại mang theo vài phần làm nũng thúc giục. Tô Mộ Tình ngừng thở, một tay theo cổ y phủ xuống, cảm thụ được vẻ mịn màng dịu mát. Thân thể cao to rắn rỏi đã buông, nơi tiếp hợp càng ngày càng ấm nóng. Mặc Nhan nắm bàn tay hắn, đem ngón giữa ngậm vào trong miệng, uốn người cong lên, khẽ khàng lẩy bẩy dưới thân hắn.



Đôi môi mềm nương theo má mà hôn xuống, lưu lại những dấu vết nơi cổ. Tô Mộ Tình đem sức nặng toàn thân đặt trên người y, mãn nguyện lắng nghe tiếng ư hử khẽ khàng, chừng như mang theo giọng mũi. Thanh âm ấm mềm, khiến từng khớp xương một đều tê dại cả đi.



Dục hỏa đã nhen, hơi thở ngày càng gấp gáp. Chỉ chốc lát, qua ô cửa, thanh âm rên rỉ mà hoan nhạc đã tỏa ra, phiêu lãng trên hành lang không một bóng người.



Từ đó về sau, mỗi đêm như thế, tu luyện cũng trở thành thú vị.