Túy Tỉnh Mại Thân

Chương 19 :

Ngày đăng: 00:52 22/04/20


“Giường!”



Phong Nhược Trần trả lời nhanh chóng dứt khoát, sau đó túm vạt áo tứ tán kéo Phương Kính Tai một đường chạy đến sương phòng.



Gió mát bên tai, thoang thoảng rùi rượu, đây là một hình ảnh như nào?



Hai tên nam nhân quần áo xộc xệch lôi kéo nhau vội vã đi qua hành lang quanh co thật dài. Lại băng qua vườn nhỏ, giẫm lên hoa cỏ trên đất, hai thân ảnh một trước một sau quần áo tung bay theo gió ẩn hiện qua song cửa sổ khắc dây hoa, tiến vào nhà thủy tạ. Một người chạy trước, một người theo sau…



Theo Phong Nhược Trần đi vào trong phòng, mới vừa đóng cửa, Phương Kính Tai liền ép y lên cửa hôn một cái nóng bỏng, một tay ở trước ngực y sờ bậy bạ, một tay thì đã cầm nắm được phân thân phía dưới, không có chút chừng mực mà xoa nắn.



“Xem ra… ‘tình mê’ lần trước.. Vẫn có tác dụng… Đều đã, đã học được… làm thế nào hầu hạ người.”



Phong Nhược Trần bị hôn có chút không thở được, lời than nhẹ trên môi cơ hồ bị chặn lại không chút kẽ hở:



“Chính là kỹ thuật… Ha… Còn phải.. còn phải…”



Trên đời này rượu chính là loại thôi tình tốt nhất, khiến cho Phương Kính Tai quên hết tiếng động ầm ĩ, quên hết chuyện cũ không vui năm xưa, thậm chí trong lúc này cũng quên mất bản thân mình đang ép Phong Nhược Trần trên cửa.



Hắn đối với y chỉ còn lại tình dục đói khát, dục vọng bên dưới im lặng ngẩng đầu, Phương Kính Tai buông ra đôi môi có chút sưng đỏ, ngược lại càn quấy đầu v* đứng thẳng sưng cứng nhan sắc mê người trước ngực y, răng khẽ cắn nơi mẫn cảm, ngay cả âm thanh mở miệng cũng không bớt chút tình dục:



“Ngươi không làm thì đễ lão tử làm! Không phải làmột trăm vạn lượng! Lão tử liền làm đến đầu bài Ỷ Hương Các luôn!”




Phương Kính Tai cắn môi dưới nuốt xuống lời thỉnh cầu, chỉ là phần bướng bỉnh này không thể kiêm trì được bao lâu đã bại bởi dục vọng.



“Vào… Đi vào…Ngươi muốn làm liền làm cho ta sung sướng nhanh một chút!”



Phong Nhược Trần nhàn nhạt cười, cúi đầu hôn một cái xuống khóe mắt đỏ hoe của Phương Kính Tai, sau đó ưỡn thắt lưng lên trước.



Lưỡi dao sắc bén xuyên qua thân thể, rồi sau đó là kịch liệt chấn động, mỗi một lần đâm vào đều giống như tiến thẳng vào cơ thể, Phương Kính Tai bật ra tiếng rên rỉ, nhưng Phong Nhược Trần lại giống như không nghe thấy, trái lại đem chân hắn khoác lên vai rồi càng ra sức đâm xuyên.



Phương Kính Tai biết rõ đây mới là bộ dáng y ở trên giường, đó không phải Nhược Trần công tử khiêm tốn ôn nhã trong miệng thế nhân tán dương, cũng không phải Phong đại lão gia thành thục ổn trọng từ lời nói đến việc làm…



Đó là dã thú khoác bên ngoài vẻ tuấn nhã, không còn phong độ tu dưỡng, bị bản năng nguyên thủy thúc đẩy, dã tính mà cuồng nhiệt.



Giường vị hoạt động kịch liệt là lắc lư, bảy lần tám lượt bị đụng chạm, nơi bị tiến vào dần trở nên quen thuộc, đau đớn cùng khó chịu từ từ tán đi, Phương Kính Tai bị đỉnh đến chỗ mẫn cảm khiến hắn không tự chủ được mà run rẩy.



Hắn mở mắt, liền thấy dã thú xinh đẹp kia nằm trên người mình, đôi mắt ngập nước, môi mỏng hé mở, trong lòng Phương Kính Tai khẽ rung động, đưa tay vòng qua cổ y, vội vàng kéo đầu y xuống.



Thói trăng hoa, hiểu rõ làm sao có thể lấy lòng đối phương, môi lưỡi dán lại, chỗ đó cũng đúng lúc mà co rút, liền cảm thấy y có chút dao động, bèn chủ động hùa theo hắn mà di chuyển, hai người lúc này củi đã cháy càng thêm lửa bốc.



Một đêm này làm đi làm lại bao nhiêu lần cả hai cũng không nhớ được, đến khi một lần nữa lên đỉnh, ý thức hoàn toàn rơi vào tay giặc, Phương Kính Tai nhịn không được ôm chặt Phong Nhược Trần.