Túy Tỉnh Mại Thân

Chương 2 :

Ngày đăng: 00:51 22/04/20


Ngày hôm sau, Phương Kính Tai đau đầu tỉnh dậy, trong đầu giống như có ruồi nhặng phá rối, vang lên ong ong.



Đợi khi thần trí thanh tỉnh mới nhớ đến bản thân, cánh tay vô ý chạm phải cơ thể ấm áp bên cạnh, nghiêng người nhìn, bất giác hít một hơi khí lạnh.



Tưởng rằng mình uống say nên mộng xuân, không nghĩ tới…



Thế là kí ức một đêm trước thay nhau nổi lên…



Một chút chống cự, đè nén thở dốc, cùng với người kia thực cốt tiêu hồn nóng bỏng sát sao…



Nhớ mang máng chính mình đặt người ở dưới thân liều chết trừu tống, đem một bụng bất mãn cùng buồn bực phát tiết lên người y.



Trong lòng Phương Kính Tai bắt đầu thấy hối hận, nhìn sống lưng  trắng nõn trơn bóng đầy vết thâm, biết mình lúc đó không khống chế được, cảm thấy vô cùng may mắn khi mình không có chơi đùa chết người, nhưng mà…



Nghe đồn là công tử ‘Vô Song’ nhưng sao lại giống như chim non thế này?



Lúc sáp nhập, khí lực cũng không nhỏ, không ngờ cơ thể lại gầy yếu như thế…



Dù sao vẫn cảm thấy có cái gì không đúng…



“Này.”



Đưa tay đẩy người kia một cái, đối phương không có phản ứng thế là lại đẩy hai cái:



“Này, ngươi không sao chứ?”



Nhìn y vẫn nằm không nhúc nhích, trong lòng Phương Kính Tai có chút luống cuống, liền lại gần nhìn một cái…



Ác mộng!



“A ── a a a ──!”



Tiếng kêu thảm thiết xé trời.



“Sáng sớm ngươi gào thét cái gì?”



Người nọ quay người lại, vẻ mặt mệt mỏi, thanh âm cũng khàn khàn.



“Phong, Phong, Phong…”



Phương Kính Tai ôm chăn núp ở một bên, run run rẩy rẩy chỉ vào trước mặt người nọ, líu lưỡi nửa ngày cũng không biết nói cái gì.



Người nọ nhếch một bên mày:



“Làm sao mà vẻ mặt như thấy quỷ thế?”



Phương Kính Tai cuối cùng cũng từ dư vị khiếp sợ trở lại bình thường:



“Phong, Nhược, Trần! Ngươi ngươi ngươi sao ngươi lại ở nơi này?”



Phong Nhược Trần quét mắt nhìn hắn một cái:




Tiếp theo giơ ngón giữa.



“Như thế này mới không thua thiệt.”



Sau đó đến ngón áp út.



“Đây mới là lãi.”



Phương Kính Tai sớm đã tức giận đến mức không nói được gì, trợn tròn mắt trừng Phong Nhược Trần, biểu tình kia tựa hồ muốn đem y một hơi nuốt vào.



Trên giấy, Phong Nhược Trần viết xong một khoản cuối cùng, nhấc lên thổi khô:



“Không đáp ứng cũng được…”



Buông tay, “Cầm một trăm vạn lượng đến đây.”



Phương Kính Tai nhấc chân, tiến lên đoạt tờ giấy kia, vẻ mặt hung tợn cầm bút trên bàn kí tên của mình, sau đó đem bút ném một cái:



“Ba lần thì ba lần, sợ ngươi sao!”



“Phong mỗ nói là ba lần?”



Phong Nhược Trần chỉ chỉ mặt trên cho Phương Kính Tai nhìn.



Đúng vậy, ba, đêm!



Còn bao nhiêu lần… Phong Nhược Trần nhìn Phương Kính Tai từ đầu đến chân quét một lần:



“Vậy còn để xem biểu hiện của Phương nhị gia.”



Thực đẹp mắt, khẽ cười.



Phương Kính Tai chỉ cảm thấy trong đầu ‘oanh’ một tiếng.



“Con mẹ nó, ngươi dám sai khiến lão tử!”



Phong Nhược Trần không đếm xỉa gì đem tờ giấy kia cất xong, sau đó đi ra ngoài. Lúc đi qua Phương Kính Tai còn đưa tay vỗ vỗ vai hắn:



“Một tờ khế ước, nếu Phương nhị gia đổi ý, tiền bồi thường còn cộng thêm phí bội ước…”



Người đã đi ra tận ngoài cửa, còn không quên lui lại nhắc cho tỉnh:



“Mười lăm tháng này, Phong mỗ đến thu đêm đầu tiên, lúc đấy nhớ kĩ rửa sạch rồi nằm lên giường chờ Phong mỗ.”



“…”



Một lúc lâu…



“Họ Phong! Lão tử cho ngươi thượng liền theo họ của ngươi!”