Túy Tỉnh Mại Thân

Chương 25 :

Ngày đăng: 00:52 22/04/20


Mâu thuẫn với đại ca còn chưa chấm dứt, khiến trong lòng Phương Kính Tai cực kì không chấp nhận được. Thế nhưng đại ca đi một ngày một đêm, hiện tại dù cho bay cũng đuổi không kịp. Nghĩ đại ca trở về liền thành thật ở trước mặt hắn nhận lỗi, mua bánh hoa quế dỗ hắn. Huynh đệ không nên trở mặt thành thù, không phải sao?



Vừa đi vừa suy nghĩ, bất tri bất giác ôm vò rượu đến cửa Phong phủ, đứng ở nơi đó nhìn đại môn sơn son đóng chặt, Phương Kính Tai nhưng lại có chút do dự.



Bởi vì hắn cảm thấy mình trước kia suy tính rất buồn cười, đào hoa nhưỡng này dù tốt cũng không thay được cực phẩm danh hào mỹ tửu, lúc ở Hàng Châu, Phong Nhược Trần ngay cả rượu cây xương bồ cũng có thể tìm được, sao có thể đem rượu này để vào mắt.



Phương Kính Tai a Phương Kính Tai, ngươi lại nằm mơ rồi.



Phương Kính Tai đang muốn xoay người trở về, lúc này, đại môn ‘cạch’ một tiếng vang lên. Mở cửa chính là Như Mặc, Phong Nhược Trần tiễn một nam tử trung niên quần áo hoa quý vẻ mặt tố đạm đi ra, đi tới cửa liền hướng người nọ cung kính vái chào.



“Xin Thường quản gia hướng Hoài Vương truyền đạt lòng biết ơn của tại hạ.”



“Phong lão gia không cần khách khí.” Người nọ đáp lễ, sau đó leo lên nhuyễn kiệu rời đi.



Phương Kính Tai biết y đã thấy mình, liền đứng im ở nơi đó. Phong Nhược Trần nhìn theo đỉnh cỗ kiệu đi xa, sau đó quay đầu, cười chói lóa:



“Ta nghĩ sau hôm nay trời sẽ mưa lớn.”



Phương Kính Tai ở trong lòng nghiến răng, con mẹ nói, lão tử cũng biết sau hôm nay trời mưa to!



Giấy niêm phong mở ra, trong phòng tràn ngập hương rượu.



Chất lỏng màu hổ phách trút xuống trong chén, Phương Kính Tai không chớp mắt nhìn ngón tay gầy gò của đối phương nâng lên chén rượu đưa tới bên mép.



Người nọ uống một ngụm, tinh tế thưởng thức, trên mặt không có biểu tình, Phương Kính Tai lại càng có chút khẩn trương, siết chặt nắm đấm toát mồ hôi.



“Thế nào?”



Phong Nhược Trần để ly xuống, thản nhiên cười, “Vào miệng đậm đà, lại hàm chứa chút cổ xưa thanh thuần, đạt đến tuyệt phẩm rượu ngon.”



Phương Kính Tai thở dài một hơi, trong ngực lập tức vui vẻ, tự tay cũng rót cho mình một chén, rồi sau đó giơ cao chén rượu nhẹ nhàng lắc lư, “Nếu không phải là vì muốn cho ngươi tâm phục khẩu phục, ta mới không muốn đem rượu này cho người khác đâu.”



“Lẽ nào khiến Phong mỗ khâm phục khẩu phục mới là quan trọng?”



Gương mặt Phong Nhược Trần ôn hòa, nhìn không ra hỏi cái này là thật không biết hay cố ý không biết.



Phương Kính Tai ngạnh một chút nhưng không đáp, không phải đáp không được, mà là không muốn khiến y biết mình để ý.



Đối với Phương Kính Tai mà nói, đây là việc duy nhất hắn đạt được khi so sánh với Phong Nhược Trần, cái loại vui sướng thắng được đối phương, khiến cho hắn đặc biệt thỏa mãn.



“Kỳ thực thế nhân nói sao cũng không quan trọng, mình thấy tốt là được rồi.”



Phong Nhược Trần nâng chén rượu uống một ngụm, nói, “Tựa như hoa đào này, chỉ có gặp ngươi tài năng mới có thể hóa thành thuần túy vĩnh viễn, nếu là chỗ khác, hương thơm bất quá là rơi rụng đầy đất mà thôi.”



Phương Kính Tai nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt, nghe y nói như thế, trong lòng đúng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Từ nhỏ đến lớn cũng không có người công nhận qua, mà đời này người đầu tiên tán thưởng hắn, lại chính là người hắn ghét nhất.



“Ngươi không cần nói mấy lời này lấy lòng ta, nếu thật là thích, sang năm tặng ngươi mấy vò được rồi.”




Nhân diện bất tri hà xứ khứ



Đào hoa y cựu tiếu đông phong







Trích trong Đề Đô thành Nam trang (hay còn gọi Đề tích sở kiến xứ) là một trong rất ít những bài Đường thi nói về chủ đề tình yêu của tác giả Thôi Hộ



Nguyên tác



題都城南莊



去年今日此門中,



人面桃花相映紅;



人面不知何處去,



桃花依舊笑東風.



Phiên âm



Đề Đô Thành Nam Trang



Khứ niên kim nhật thử môn trung



Nhân diện đào hoa tương ánh hồng



Nhân diện bất tri hà xứ khứ



Đào hoa y cựu tiếu đông phong



Dịch nghĩa



Đề (thơ) ở trại phía Nam Đô Thành



Ngày này năm ngoái tại cửa đây



Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc hồng



Gương mặt người xưa giờ không biết chốn nao



(Chỉ thấy) hoa đào vẫn như cũ cười với gió đông.



Đô Thành: Tức Trường An (kinh đô nhà Đường)