Túy Tỉnh Mại Thân

Chương 34 :

Ngày đăng: 00:52 22/04/20


Qua vài ngày, nhóm trà đầu tiên của Phong gia cập bến, Phương Kính Tai lần đầu trong đời được ở trên bến tàu chứng kiến cảnh như này, thuyền buồm như rừng, nhìn cực đồ sộ.



Thuyền Phong gia chiếm đi hơn nửa bến tàu, thuyền hàng Phương gia và những nhà khác đều tập trung lại một bên thuyền khác hàng đều chen ở một bên.



Phương Kính Tai đã nói chờ Phong gia chuyển xong lá trà mới dùng thuyền, có lẽ Bùi lão bản thực sự áy náy, cho Phong gia quyền điều động, cũng cho Phương gia hơn nhiều tàu thuyền, tuy rằng vận chuyển không được bao nhiêu, nhưng có thể xuất ra ngoài một chút cũng tốt, tích trữ sau mùa mưa dầm quá lâu sợ rằng rượu cũng đắp đống không ít.



Ở bến tàu giám sát thuyền công vận hàng, Phương Kính Tai vừa quay đầu, đột nhiên liếc thấy thân ảnh Quách Hàm, chỉ thấy hắn mang theo vài người đứng bên ngoài bến, chỉ chỉ trỏ trỏ.



Phong Nhược Trần mặc dù viết giấy cam đoan không hề cùng thương hộ khác chèn ép Quách gia, thế nhưng Quách gia đã từng bị thua thiệt khiến các thương hộ khác cũng không mua trướng (màn chắn) bọn họ, giấy cam đoan của Phong Nhược Trần có cũng như không, đoán chắc bọn họ đã lén tìm biện pháp nào đó.



Mà Phương gia lại không biết, gián tiếp hại chết Phương Hiếu Tai, Quách gia cũng có chút liên hệ; Phương Kính Tai mặc dù không được việc gì, nhưng từ trước đến giờ yêu ghét rõ ràng, người nào đối tốt với hắn, hắn cực kì chiếu cố, cho nên hận ý với Quách gia cũng càng ngày rõ ràng, thậm chí có lúc còn muốn xông lên đánh người.



Thời gian này Quách gia cũng không tốt, Phương Kính Tai nhìn ra, cũng luôn luôn đề phòng tiểu nhân.



Xoay người tiếp tục đốc thúc công nhân làm việc, quay đầu, đám người Quách Hàm đã biến mất. Phương Kính Tai có chút nghi hoặc, trong khoảng thời gian này chính là lúc Phong gia dùng thuyền, bởi vì lệ cũ đã kéo dài nhiều năm, thương hộ lớn nhỏ cũng biết được vận hàng cũng phải tách ra hai tháng, thế nên bến tàu lần này ngoại trừ phá lệ được lợi xuất hàng, còn dư lại chính là thuyền hàng nhà hắn. Quách gia vừa không có thuyền hàng, hiện tại Quách Hàm đến bến tàu để làm gì?



Phương Kính Tai nghĩ, liếc mắt, trên thuyền công nhân Phong gia đang bận rộn một bên dỡ hàng, ngẩng đầu, mặt trời chói chang nhô lên cao, mặc dù còn chưa vào hè, nhưng cũng đã thôi khiến người ta khó chịu, sau thanh minh liên tiếp đổ xuống vài trận mưa to, hiện tại cũng là mấy ngày dài trời trong nắng ấm…



Đến đêm, Phương Kính Tai nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, bên ngoài đã gõ qua canh ba, người gõ mõ cầm canh hô ‘Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa’. Phương Kính Tai chống tay ngồi dậy, lắc lắc đầu, luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp, vội vàng mặc quần áo xuất môn.



“Nhị thiếu gia, muộn thế này ngài còn muốn ra ngoài?”



Nghe được trong phòng chủ nhân có tiếng động, Sơ Cửu xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ đang muốn đi qua hầu hạ.



“Ăn khuya!” Phương Kính Tai nói xong những lời này, tay áo vung một cái, bóng dáng đã biến mất ở ngoài cửa.



Theo thói quen của Nhị thiếu gia, nói là ăn khuya, đó bất quá là dùng để hù lão gia, phỏng chừng tám chín phần mười chính là lừa đi Ỷ Hương Các. Thế nhưng nói đến Ỷ Hương Các, thiếu gia chắc cũng không đến đó nữa… Sơ Cửu ngáp hai cái xoay người lại ngủ tiếp.



Đã từng cùng tiểu tử Quách Hàm kia qua lại, Phương Kính Tai biết, nhà họ bình thường một bộ nhu nhược hòa hảo, thế nhưng chó vội cũng phải nhảy tường, không biết bị dồn đến chân tường hắn sẽ dùng thủ đoạn gì.



Trên bến tàu một mảnh  đen kịt, nước sông chảy xiết, tiếng gió thổi vù vù qua tai, thổi vào cánh buồm vang lên phần phật.



Phương Kính Tai xách theo đèn lồng dọc theo bến tàu chiếu qua hết chiếc này đến chiếc khác.  Phong gia còn có rất nhiều hàng chưa dỡ xuống, lẽ ra là có người trông coi, thế nhưng phỏng chừng lúc này đều đã ngủ rồi.




“Làm cái gì… lại còn hỏi ta làm cái gì…” Phương Kính Tai cúi đầu gặm môi Phong Nhược Trần, thô bạo cạy mở khớp hàm với đầu lưỡi vào, trắng trợn cướp đoạt, nếm hết ngon ngọt mới rời khỏi cái miệng mềm nhẵn của đối phương, dây dưa cùng một chỗ, đem cường đoạt biến thành dịu dàng, thẳng đến khi lồng ngực sắp hết khí mới tách ra, Phương Kính Tai còn thấy chưa đã liếm môi y vài cái.



Phong Nhược Trần há miệng, thở dốc từng ngụm, da thịt rắn chắc vì tình triều mà nổi lên sắc hồng, con ngươi che kín một tầng hơi nước, ánh nước hiện lên, tựa hồ không hiểu gì mà nhìn hắn. Phương Kính Tai bị y nhìn có chút chột dạ, tức thì cởi áo choàng đắp lên mặt y.



Hắn nghĩ đến y, mỗi ngày, mỗi ngày, giống như khắc vào trong huyết mạch, mà giờ khắc này máu nóng sôi trào, mỗi một cử động cuồng liệt đều in tên của y.



Môi dán lên lồng ngực đang vì tình mà nóng lên, ngậm mút thứ nổi lên trước ngực y, cảm nhận được thứ dưới bụng kích thích mà cương lên.



Hắn biết hiện tại chính là ép buộc, thế nhưng hắn không quan tâm được nhiều như thế, nghe y nói xong, ý trí liền sụp đổ, nát vụn, một chút cũng không còn.



Hắn nghĩ tới rất nhiều lần, thậm chí đặt y dưới thân cũng từng huyễn tưởng, tiến nhập thân thể y, cơ thể mình luật động, khiến dã thú xinh đẹp kia càng thêm trầm luân…



Từ khi nào, hắn chú ý tới y?



Từ khi nào, hắn thừa nhận y?



Không biết, cũng không cần biết!



Có lẽ là đêm nay, có lẽ là tại một nơi trà hương thơm ngào ngạt, khi mùi rượu say lòng người, hoặc là rất nhiều năm về trước, thời điểm hắn nhớ kỹ cái tên Nhược Trần công tử cũng liền đem người kia ghi tạc trong lòng.



Nâng lên đầu gối y, đem hai chân thon dài gác trên cánh tay, thấm chất lỏng ngay chỗ kia của y, nhập khẩu hồng nhạt dính chút dịch của hắn, phảng phất bất lực lại khẩn trương mà co rút. Ngay sau đó, giống như bị mê hoặc, hắm chậm rãi hạ thân, cảm thụ dục vọng của mình một chút bị nơi chặt chẽ kia cắn nuối thoải mái.



Không có trải qua mở rộng tiền hí tiến nhập, khiến cho người nọ đau đến run lên, Phương Kính Tai cúi người xuống ngậm lấy vành tai y, “Phong Nhược Trần, ngươi hãy nghe cho kỹ…”



Hắn không biết những thứ phong hoa tuyết nguyệt ngươi tình ta ý thi từ ca phú, cũng không hiểu hoa tiền nguyệt hạ, có nhã hứng trước gió mà nâng ly…; hắn thậm chí ngay cả vòng vo cũng chưa từng học qua.



Nhưng mà thích liền thích thôi, hắn ý thức được, nên cũng không để một chút tình nghĩa chôn ở trong lòng.



“Lão tử thích ngươi ──” hắn ghé vào lỗ tai y phun ra nhiệt khí, người nọ chấn động. Ngay sau đó, đáy lòng của hắn nảy lên một chút vui vẻ khi chiếm được thượng phong, khóe miệng hiện ra nụ cười mị hoặc, thắt lưng tiếp tục dùng sức, hoàn toàn không tựa vào thân thể kia, “Lão tử thích ngươi…”



“Liền nghĩ cùng ngươi làm chuyện này.”