Túy Tỉnh Mại Thân
Chương 39 :
Ngày đăng: 00:52 22/04/20
Người nói chuyện, lông mày lưỡi mác, bộ dạng anh tuấn, toàn thân tản ra hơi thở kiệt ngạo bất kham, nghĩ chắc là tên đầu lĩnh đám cường đạo.
Tình huống trước mắt, núp ở đằng sau chính là đồ con rùa, Phương nhị thiếu gia cũng không muốn mang bộ dáng này, đang muốn đi ra lại bị Phong Nhược Trần giữ tay áo. Cho là Phong Nhược Trần không muốn mình đi chịu chết, có chút buồn bực quay đầu lại, lão tử mới không phải ủy khất cầu sinh người khác!”
Nhưng thấy Phong Nhược Trần từ trong ngực lấy ra một khối bài tử đen nhánh nâng lên cho đối phương nhìn, “Quy củ trên đường, thấy vật như thấy người, không ăn trộm không giết chóc không khi dễ không hãm hại, gặp nạn đương trợ.”
Đối phương sửng sốt một chút, lập tức ngửa mặt lên trời cười dài, “Hắc! Ngày hôm nay rốt cuộc đụng tới cái khó nhằn.”
Sau đó ánh mắt rơi trên người Phong Nhược Trần, “Thứ này ở đâu ra?”
“Đương nhiên có quý nhân đưa tặng.” Phong Nhược Trần một bộ thản nhiên, đem mộc bài lần nữa thu lại, tiếp theo dựa ở nơi đó nhìn kẻ kia, giữa hai người phảng phất nhìn thấy luồng khí âm thầm bắt đầu khởi động.
Thấy tình hình này, Phương Kính Tai dựng tóc gáy, Nhược Trần nhìn rất khá, thế nhưng ánh mắt tên kia cũng quá mức càn rỡ rồi, Nhược Trần là người của hắn cơ mà, ai cho phép ngươi nhìn y như thế hả?
Vừa nghĩ thế, liền đi lên chắn trước mặt Phong Nhược Trần, “Này! Ngươi nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì nhanh biến đi, có qua có lại, đừng ở đó có ý đồ xấu xa!”
Tuy rằng Phương Kính Tai cũng không biết lai lịch gì về tấm mộc bài kia của Phong Nhược Trần, thế nhưng nghe lời y nói vừa nãy, khối bài tử này y chang bùa hộ mệnh, đám trộm cướp cường đạo thấy cũng phải đem mình như tổ tông mà cung phụng.
Tầm mắt người kia từ trên người Phong Nhược Trần dời lên người Phương Kính Tai, cuối cùng rơi trên mặt hắn, trong con ngươi chợt lóe lên kinh lăng (kinh sợ, sững sờ), rất có hứng thú câu lên khóe miệng, thành ra khuôn mặt tuấn lãng càng phát ra vài phần tà khí.
“Tên ngươi là gì?” Hỏi hắn.
Phương Kính Tai siết chặt quả đấm, sau đó giương cổ lên, nói rõ ràng từng chữ, “Phương, Kính, Tai!” Lại nói, “Đương gia không đi cùng, trên thuyền này ta là quản sự.”
Người nọ cười càng đen tối, vuốt cằm tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại, đứng dậy, “Phương Kính Tai… Phương… Kính…” rồi sau đó tầm mắt nhìn đến bên hông hắn. Mi phong vừa nhếch, vẻ mặt từ từ đông lại.
Phương Kính Tai cũng chú ý tới tầm mắt của tên kia, cúi đầu, thắt lưng ngoại trừ dây lụa chính là có một khối ngọc, lúc ngẩng đầu, người nọ thế nhưng đi tới trước mặt hắn, nhất thời cảm thấy một trận áp bách, Phương Kính Tai chỉ thấy chân mình bám chặt lên khoang thuyền, thân thể không động đậy được.
“…”
Phong Nhược Trần đem móng vuốt của hắn rời đi, sau đó kéo Phương Kính Tai chạy đến mạn thuyền.
“Ngươi muốn ta vào cửa nhà ngươi?”
“Ừ ừ.’
“Sính lễ cũng không cần?”
“Cái này không được, đây là quy củ tổ tiên truyền lại rồi.”
“Quy củ lúc đó không phải người định ra sao?”
“…chỉ ủy khuất ngươi.”
“Ai nói Phong mỗ chịu ủy khuất? Ngươi quên sao? Phong mỗ từ trước đến nay không làm ăn lỗ vốn.”
“Hử?”
“Chỉ cần ngươi bơi được về kinh thành, Phong mỗ liền mang theo khối bài tử kia vào cửa nhà ngươi!”
“Nhược Trần, ngươi muốn làm cái gì? Đừng! Ta sẽ không bơi đâu!! A! A!!! Người! Mau cứu người!!!!”
Hạ nhân và thuyền công đều trốn ở một bên, A di đà phật, Nhị thiếu gia không thể đắc tội, Nhược Trần công tử lại càng không thể đắc tội, hai người này không thể chạm, vậy coi như cái gì cũng không phát hiện, cái gì cũng chưa nghe thấy là được rồi.