Tùy Tình Sở Dục

Chương 16 :

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Edit: Ngưng Tâm / Beta: Sam



“Chắc là không biết.” Dung Tư Hàm lắc đầu, nhìn tấm ảnh dần dần biến mất trong ngọn lửa, cô nhíu mày, “Tớ chưa từng nói bất kỳ chuyện gì về anh ta với ai, bây giờ tớ và anh ta không còn quan hệ nào cả, anh ta cần gì tốn công động tới tớ.”



“Vậy có phải cậu đã chọc người nào bên cạnh anh ta không?” Lúc này Doãn Bích Giới thổi ngón tay rồi cất bật lửa, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn cô, “Quay phim truyền hình TVB lâu như vậy mà không cho tớ được một cái đĩa DVD làm kỷ niệm hả?”



Dung Tư Hàm liếc mắt nhìn cô, nặn kem đánh răng lên bàn chải đánh răng: “Cậu im đi.”



“Chẳng trách trong hai năm cậu học đại học năm ba đến sau khi tốt nghiệp, khoảng thời gian đó tớ cứ cảm thấy cậu thần bí, thì ra lúc đó đang quen thái tử gia giàu sang quyền thế, cậu hãy thành thật nói với tớ, cậu và anh ta đã quen bao lâu rồi?” Lúc này sắc mặt nghiêm nghị ban nãy của Doãn Bích Giới mới thả lỏng, cô bắt đầu tỏ ra mờ ám, “Chuyện tình nóng bỏng như vậy xem tính tình của cậu cũng sẽ không chủ động cho tớ biết.”



“Khoảng bốn năm.” Cô cầm cái ly súc miệng trả lời qua loa.



Doãn Bích Giới nghe được một con số thì “bật” nhảy dựng lên, Dung Tư Hàm cho là cô bạn muốn rút súng bắn, cô lập tức cầm cái ly ôm đầu ngồi chồm hổm.



“Quỷ thần ơi!” Doãn Bích Giới lập tức cúi người xuống bồn rửa tay, do dự một lát rồi hỏi từng chữ một, “…Anh ta với Phong Trác Luân, ai bền hơn?”



“Kha Khinh Đằng bền nhất là được rồi.” Dung Tư Hàm cất cái ly xong thì lấy khăn mặt, tức giận nói, “Tớ và La Khúc Hách chưa từng có gì.”



Doãn Bích Giới há hốc miệng, nhìn vẻ mặt cô cũng có chút kinh ngạc: “Bốn năm cũng chưa từng có gì? …Không phải vì anh ta không được cho nên cậu mới chia tay anh ta chứ?”



Sắc mặt của cô đen lại, giọng hơi nặng nề như không muốn nói nhiều nữa: “Không phải.”



Dường như Doãn Bích Giới cũng nhìn ra được sắc mặt của cô bạn phần nào bất mãn với La Khúc Hách nên không hỏi nhiều nữa, cô mở cửa phòng tắm rồi cùng Dung Tư Hàm đi tới phòng khách: “Chuyện này tớ sẽ không nói với Kha Khinh Đằng, trong khoảng thời gian này bọn tớ không trở về Mỹ, đợi giải quyết xong chuyện của cậu rồi hẵng nói.”



Dung Tư Hàm nghiêng đầu nhìn một bên mặt tinh xảo của người phụ nữ mạnh mẽ bên cạnh, cô thở dài buồn bã nói: “Doãn Bích Giới, nếu không tớ gả cho cậu nhé.”



Cho tới bây giờ cô luôn cảm thấy hết sức may mắn, mình có được một tình bạn chống lại bất cứ thử thách nào.



Đối với cô, Doãn Bích Giới đã là người nhà, thói quen, cho dù cô quả thật cũng có chuyện chưa thành thật, nhưng cô biết bất kể chuyện gì xảy ra, đối phương sẽ luôn hiện diện, không chùn bước mà hết lòng hết dạ giúp đỡ.



Bạn học nữ vương nghe xong những lời này thì dừng một chút, dùng một ánh mắt ghét bỏ liếc cô: “Coi như xong rồi, tớ sợ tớ không thể thỏa mãn cậu giống như Phong Trác Luân.”
Cô ngẩn ra, lúc ngẩng đầu thì thấy La Khúc Hách đã đứng trong phòng, Thẩm Hạnh đang đứng bên ngoài cửa chính gọi điện thoại, cô đứng dậy muốn đi về phía cửa chính.



Hắn lanh lẹ hơn, người vừa chạm vào cửa chính đã bị hắn khóa chặt.



“Tránh ra.” Tóc gáy toàn thân cô đều dựng thẳng đứng, lập tức lui về phía sau một bước.



La Khúc Hách nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng, đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Em sợ tôi ư?”



Khuôn mặt anh tuấn của hắn ẩn một nửa trong bóng tối, tầm mắt dịu dàng quen thuộc lại xa lạ, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt chứa đầy vẻ hoảng sợ và đề phòng của cô.



“Chúng ta ở bên nhau bốn năm trời, dù là mọi thứ tôi đã làm cũng không đổi được một ánh mắt của em nhìn thẳng tôi lúc này sao?” Hắn thấy cô không nói lời nào, hơi cúi đầu càng nhìn cô kỹ hơn, khóe miệng hơi nhếch lên, “Hàm Hàm, em nói lòng dạ tôi tàn nhẫn độc ác, vậy bản thân em thì sao?”



Trong một không gian chỉ có hai người bọn họ, cô dùng sức hít sâu một hơi, nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi không muốn nhìn thẳng vào anh, anh là thái tử ngồi ở trên cao hô mưa gọi gió, mà tôi chỉ là tôi, hiện tại tôi và anh không còn chút quan hệ nào. Tôi đối với anh mà nói là một người cực kỳ nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi chẳng cần quan tâm, anh cần gì lần nào cũng lấy quá khứ ra để nói?”



“Bởi vì tôi hối hận.” Hắn đột nhiên lên tiếng, “Bởi vì đối với tôi, chỉ có quá khứ của em liên quan với tôi.”



Vẻ mặt hắn chân thành như vậy, trong giọng nói mang theo một chút nôn nóng, so với ngày thường là hai người khác nhau hoàn toàn. Cô cảm thấy lạnh cả người, vừa định lui về phía sau nữa thì đột nhiên bị hắn giữ chặt bả vai.



Trong hơi thở đều là mùi sạch sẽ mát lạnh từ bộ âu phục được đặt may cao cấp trên người hắn, cô không có cách nào nhúc nhích được đành trơ mắt nhìn khuôn mặt hắn càng lúc càng gần.



Người đàn ông anh tuấn hết sức nghiêm túc nhìn cô, mở miệng nói: “Tôi bằng lòng dùng mọi thứ để đổi lại thời gian trước đây của chúng ta, cho dù trả giá lớn bao nhiêu.”



“Anh không nên ép tôi nói ra những chuyện tốt trước kia mà anh đã làm chứ?” Cô nhìn vào ánh mắt hắn cười lạnh nói.



La Khúc Hách không trả lời cô, bờ môi mỏng cách môi cô rất gần rồi ngừng lại.



Gần như không nhìn thấy khoảng cách.



“Hàm Hàm, bây giờ tôi khiến Chung Thành chết, để em thắng, có được không?”