Tùy Tình Sở Dục

Chương 23 :

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Edit: Sam



Dung Tư Hàm không phải người nói dong dài.



Từ khi cô dọn vào căn hộ của anh, cho dù có lần anh ở Pháp lâu nhất một tháng trời, cô cũng chưa từng chủ động gọi một cú điện thoại cho anh.



Chia tay là do cô đưa ra, nhưng trong một đêm khuya tĩnh lặng này cuối cùng cô vẫn không thể tự chủ.



“Sao em không nói gì.” Lúc này đầu dây bên kia truyền đến âm thanh uể oải của Phong Trác Luân, “Đừng nói với anh di động của em bị trộm.”



Anh coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, ung dung trêu chọc như ngày thường.



Cô nhắm mắt, hồi lâu sau nói: “Không có gì.”



Nói xong ba chữ này, bối cảnh cuộc gọi lập tức im lặng.



Dung Tư Hàm cầm di động lắng nghe tiếng hít thở của anh ở đầu dây bên kia hơi tăng nhanh, thật lâu sau cô cất tiếng hỏi: “Anh ở đâu?”



“Đã chia tay rồi còn quản lý bạn trai trước đang ở đâu à.” Anh thấp giọng cười cười, “May mắn anh không có người phụ nữ nào trên giường.”



Thấy cô không nói gì, anh nói tiếp: “Bạn trai trước báo cáo tin tức, thứ năm tuần sau anh sẽ quay về Pháp, chắc là không trở lại trong thời gian ngắn.”



Giọng điệu anh vẫn ung dung vô tư như cũ, nhưng đáy lòng cô trong nháy mắt hoàn toàn thấu lạnh bởi vì một câu này của anh.



“Ở thành phố S hẳn là sống thoải mái hơn tại Hồng Kông, em hãy ngoan ngoãn làm trưởng công chúa của ba mẹ, lựa chọn một phò mã gia tốt.” Anh gằn từng tiếng, trong giọng điệu vẫn có tiếng cười nhẹ, “Lúc tổ chức tiệc cưới, nhớ tới anh thì gửi cho anh một tấm thiệp mời, quên rồi…cũng không sao.”



Nghe anh nói xong từng chữ một, ánh mắt Dung Tư Hàm khẽ run rẩy, hồi lâu sau cô chậm rãi buông điện thoại xuống.



“Dung Tư Hàm…xin lỗi em.”



Trong bầu không khí trầm thấp là câu chuyện không tình yêu vô vị mà lại quen thuộc của anh.



Cô bấm nút tắt cuộc gọi.



Thành phố S dần dần bị màn đêm bao phủ dày đặc, gió lạnh từ một khe hở cửa sổ thổi vào, mái tóc cô bị thổi loạn xạ, che khuất khóe mắt rưng rưng.



Một câu vừa mới nằm bên miệng cô: “Em muốn gặp anh.”



Cô nhượng bộ trước, cô nhận thua trước, cô thật sự mong muốn thử lại lần nữa, thậm chí bất kể sự giấu giếm và tổn thương từ anh.



Mà giờ anh lại chẳng hề lưu luyến nói với cô, anh đi xa không trở về nữa, chỉ mong bọn họ đều tự bình an, anh xin lỗi cô, có lẽ vì anh cảm thấy thời gian ở bên cô không đáng giá.



Đây là tất cả dũng khí của cô, muốn đi gánh vác một lần, gánh vác cơ hội lần đầu tiên cô không bỏ xuống được trong đời mình.




Cô quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt ngẩn ra của đối phương, hồi lâu sau cô lấy lại tinh thần thản nhiên nói: “Chào anh.”



“Tôi hơi mạo muội và đường đột, xin cô thứ lỗi.” Người đàn ông khiêm tốn lễ phép, “Xin hỏi buổi tiệc chấm dứt rồi, cô có bằng lòng trò chuyện với tôi không? Sẽ không làm lỡ nhiều thời gian của cô đâu.”



Đối phương tiến lùi thỏa đáng, dũng cảm thẳng thắn, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy phản cảm.



Dung Tư Hàm nhìn mặt mũi đối phương hơi có phần tương tự với anh, cô mấp máy khóe môi, cuối cùng vẫn không từ chối.



Lúc này anh hẳn là đã ở trên máy bay đi Pháp.



Cô không biết có phải cả đời này chẳng thể nào quên được anh, sống trong ký ức chỉ có anh hay không.



Nhưng dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa, cô cũng nên thử một lần, thử một lần từ nay về sau không còn một người như vậy, cô còn có khả năng tìm được trái tim đã bị bản thân vứt bỏ hay không.



**



Bữa tiệc duy trì gần bốn tiếng đồng hồ rốt cuộc chấm dứt.



Dung Thành và Lý Lị ở ngoài cửa lớn tiễn khách, Lý Lị biết có người hẹn Dung Tư Hàm, bà bèn bảo cô đi trước.



Một chiếc xe màu đen khiêm tốn mà xa xỉ đã đỗ ở cửa hông, người đàn ông trẻ tuổi vừa mời ban nãy đứng cạnh chiếc xe, Dung Tư Hàm choàng thêm áo khoác, cầm túi xách đi tới cửa hông.



Ánh trăng như nước, vầng trăng rọi xuống một cái bóng dịu dàng, người đàn ông kia nhìn từ xa trông hơi ngây ngốc.



Dung Tư Hàm vừa đi vừa vén tóc mai, lúc này cô ngẩng đầu nhìn lên, bước chân lập tức dừng lại.



Một người đàn ông đẩy ra cửa kính bên cạnh, từ phía trái đằng trước đi xuống bậc thang.



Nhiệt độ ban đêm đột nhiên giảm xuống, người kia chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh, vẻ mệt mỏi có nhiều bao nhiêu cũng không thể che lấp khuôn mặt lóa sáng rực rỡ kia.



Anh từng bước một đi về phía cô.



“Em ở đây.” Phong Trác Luân đi tới trước mặt cô, nhìn thấy khuôn mặt cô, anh khẽ khàng cong khóe môi.



Dung Tư Hàm nhìn khuôn mặt anh, hồi lâu sau nước mắt từ từ lặng lẽ tuôn ra.



Lúc này anh vươn tay, dùng sức ôm cô thật chặt, giam giữ trong lòng mình.



Bộ váy đỏ sậm, áo mỏng trắng tinh.



Em ở đây, em ở trong tình yêu tuyệt vọng của anh, vô cùng nóng bỏng, vạn kiếp bất phục.