Tùy Tình Sở Dục

Chương 26 :

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Edit: Nhí / Beta: Sam



Sau khi Phong Trác Luân nói xong câu đó, cô bé đang được Phó Chính ôm trong tay đột nhiên òa khóc.



Buổi trưa bên trong quán cà phê không một bóng người nên hết sức im lặng, tiếng khóc nhỏ của đứa bé vang dội, Thiệu Tây Bội ở một bên vội vàng đưa tay bồng lấy con gái đứng dậy đi ra ngoài, cẩn thận ôm bé cưng vào trong lòng dỗ “Ngoan, ngoan”.



Phó Chính thấy vậy cũng không có ý muốn ở lại, lúc này anh ta im lặng đẩy ghế ra đứng dậy, bạn nhỏ Phó Căng Nam ngồi bên cạnh phản ứng cũng nhanh, lập tức theo ba mình đứng dậy.



“Vấn Vấn phải ngủ trưa, chúng tôi đi trước đây.” Phó Chính lạnh lùng nói một câu rồi dắt tay con trai đi theo hướng Thiệu Tây Bội, lúc đi ngang qua ghế của Phong Trác Luân, anh ta lại vươn tay vỗ bả vai anh.



Trong khí thế mạnh mẽ của tên cặn bã dường như lộ ra một tia thưởng thức xen lẫn thấu hiểu.



Phong Trác Luân nhếch môi, lập tức ngẩng đầu nở một nụ cười hết sức phong tình với anh ta.



Cả nhà họ Phó đi rồi trên bàn chỉ còn lại bốn người, lúc này Dung Tiễn hít sâu một hơi, nhìn Dung Tư Hàm chăm chú rồi hỏi: “Chị, chị thật sự thích anh ta, nghiêm túc muốn ở bên anh ta sao?”



Vẻ mặt Dung Tư Hàm không thay đổi, một lúc sau khẽ gật đầu.



“Vậy được rồi.” Dung Tiễn ngồi xuống nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Em không phải muốn gây trở ngại cho hai người, chỉ là chị… Chẳng qua em cảm thấy đã không thể tự lừa mình được nữa, thật sự là từ rất lâu rồi chị đã không muốn chia sẻ những chuyện liên quan về chị cho em biết nữa đúng không.”



Cô gái tóc ngắn không còn giọng điệu phấn khởi nữa, sắc mặt lại mang chút chán nản.



Dung Tư Hàm nghe xong thì ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Tiễn, nhất thời không biết trả lời như thế nào.



“Trước đây chúng ta không chuyện gì là không nói với nhau, dù là chuyện nhỏ nhặt đều sẽ nói với đối phương, em cũng không muốn chị nói hết mọi chuyện với em, dù sao mỗi người đều có chuyện riêng của mình, chỉ là em cảm thấy từ lúc chị đi Hồng Kông chúng ta thật sự không thân thiết nữa.” Dung Tiễn lắc đầu, “Chị, em biết chị không phải người sẽ đem tất cả mọi chuyện thổ lộ ra bên ngoài, nhưng em thật sự cảm thấy rất buồn, em cảm thấy là em gái của chị, em đã không còn ở trong thế giới của chị.”



“Vừa nãy Phong Trác Luân nói với Cù Giản là có ý gì?” Dung Tiễn thấp giọng hỏi.



“Để tôi nói cho cô biết là được rồi.” Lúc này Phong Trác Luân cười cười, mở miệng nói, “Cô thật sự muốn biết sao?”



Anh vừa dứt lời thì Cù Giản đang ngồi bên cạnh lập tức giơ tay ngăn cản, vẻ mặt không lạnh nhạt như ngày thường nữa mà trở nên sắc bén: “Bây giờ Lục Lục đang mang thai.”



Hành động giơ tay này của anh ta khiến sắc mặt của Dung Tư Hàm lập tức thay đổi, trái tim đập một tiếng “thịch”.
Thẩm Chấn Thiên vẫn trưng ra gương mặt than, lúc này anh ta nhìn thấy Phong Trác Luân bên cạnh cô, mặt mày khẽ động nhưng biểu cảm không thay đổi gì lớn.



“Cám ơn anh.” Phong Trác Luân ở một bên tự nhiên cất tiếng nói với Thẩm Chấn Thiên, “Cám ơn anh đã chăm sóc cho cô ấy khi ở Hồng Kông.”



Dáng vẻ của anh vừa cố gắng kìm nén lời nói khinh thường lại vừa chứng minh quyền sở hữu của mình thật sự rất buồn cười, Dung Tư Hàm nhìn anh, trong mắt nhịn không được chứa mấy phần vui vẻ.



Lý Lị ở một bên nhìn kỹ bọn họ, vẻ mặt bà vẫn mang theo sự thăm dò.



Lúc này Dung Thành vừa ở trên lầu xử lý xong công việc đi xuống thì nhìn thấy trong phòng khách có thêm người, ông cười lớn rồi nói: “Hàm Hàm, đều là bạn của con sao?”



“Cháu chào bác trai.” Phong Trác Luân lại một lần nữa hành động trước đối phương, không có màn giới thiệu bản thân, anh ngẩng đầu cười nói với Dung Thành.



Nụ cười mê hoặc của người đàn ông này rất khó có người không bị làm cho mê hoặc theo, Dung Thành cẩn thận nhìn anh một cái rồi gật đầu.



Đúng lúc này dì giúp việc đưa trà tới, Phong Trác Luân nảy sinh ý nghĩ, không chờ dì giúp việc từ chối, anh lập tức cười tủm tỉm rồi đi theo dì ta vào phòng bếp: “Dì à, phòng bếp cần giúp việc gì, cháu làm với dì.”



Trong ba mươi sáu kế điều thứ nhất gọi là lạt mềm buộc chặt, ngang với lấy lui để tiến.



“Ba.” Thấy anh đi vào phòng bếp, Dung Tư Hàm thấp giọng nói, từ trên sô pha đứng dậy, “Vị này là cấp trên của con ở Sở Tư pháp, Thẩm Chấn Thiên.”



Lúc này Thẩm Chấn Thiên cũng đứng dậy, cung kính bắt tay với Dung Thành.



“Vậy cậu kia thì sao?” Lý Lị ở một bên bình tĩnh hỏi.



Sự nhạy cảm giữa phụ nữ với phụ nữ luôn mạnh nhất, Lý Lị là người như thế nào, đương nhiên Dung Tư Hàm cũng không định giấu diếm nữa nên thản nhiên nói: “Đó là bạn trai của con, Phong Trác Luân.”



“Là cái cậu làm phù rể trong hôn lễ của Lục Lục, sau đó ở Hồng Kông con nói với mẹ là không quen, đúng không.” Trong giọng nói của Lý Lị không có tức giận, vẫn rất bình tĩnh.



Điềm tĩnh chín chắn như Dung Tư Hàm, lúc này ở trên trán cũng dần chảy xuống một giọt mồ hôi.



“Tốt lắm.” Dung Thành chắp tay sau lưng ở một bên cười ha ha, “Ngoại hình không tệ, môi hồng răng trắng.” ——