Tùy Tình Sở Dục

Chương 44 :

Ngày đăng: 22:24 27/06/20


Edit: An Yên / Beta: Sam



“Thật sự không phải cháu chỉnh lý tài liệu rồi cung cấp sao?” Phong Trác Luân nhíu mày, âm thanh cũng không lười biếng giống lúc đầu nữa, anh ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía trước chỗ người lái hỏi, “Trên phần tài liệu này ngay cả việc mẹ ruột của cháu bị nhốt ở Pháp cũng liệt kê ra, chẳng lẽ còn có người biết được chuyện La Khúc Hách giấu kỹ thế sao?”



“Thật sự không phải là cháu.” Milk lắc đầu, “Chuyện này chỉ có người trong nhà họ La biết được, chú để cháu suy nghĩ… Có lẽ nào là Thạch Thanh không?”



“Thạch Thanh là ai?” Dung Tư Hàm nhẹ giọng hỏi.



“Mẹ của La Khúc Hách, bà nội của tôi?” Milk cười lạnh một tiếng, “Lúc ấy La Khúc Hách bế tôi trở về nhà họ La, bà ta suýt nữa bóp chết tôi ở trên ban công, cuối cùng vẫn e ngại La Khúc Hách nên để tôi sinh sống dưới sự trông coi của bà ta đến bây giờ, theo tôi thấy đây là một người đàn bà đáng thương chìm trong giấc mộng tiền tài.”



“Không có khả năng.” Phong Trác Luân day huyệt thái dương, vẻ mặt lạnh nhạt, “Cung cấp chuyện của La Hào Quý và La Khúc Hách ra ngoài, bà ta chẳng hề có lợi ích gì, giống như cháu nói, bà ta có thể hủy giấc mộng tiền tài của mình sao?”



Trong xe nhất thời không ai nói nữa, Dung Tư Hàm nhìn sắc mặt mỏi mệt lại căng thẳng của anh, cảm thấy trong lòng nặng nề như tảng đá vậy.



Lúc này điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị tên Thẩm Chấn Thiên, cô nhẹ giọng nhận điện thoại “Alô” một tiếng.



“Em đến Hồng Kông rồi sao?” Giọng Thẩm Chấn Thiên trầm thấp, “Cục trưởng ra mặt, La Hào Quý là một trong những người có liên quan vừa mới đến phòng thẩm vấn, vợ của ông ta cũng ở đây, bây giờ em có thể lập tức tới đây được không? Làm biên bản, thuận tiện có thể đề nghị bắt đầu trở về chức vụ công việc.”



Ánh mắt cô trầm xuống, không hề do dự nói “Được” với điện thoại.



Cúp điện thoại, cô nghiêng đầu nhìn Phong Trác Luân: “Hiện tại La Hào Quý và Thạch Thanh bị mời đến thẩm vấn, chúng ta đi qua đó làm biên bản, có thể thuận tiện tìm hiểu một chút tình huống hiện nay.”



Anh nghe được cái tên La Hào Quý sắc mặt sầm xuống mấy phần, một hồi lâu vẫn nắm tay cô, không nói gì gật đầu đáp ứng.







Lúc nhóm người Dung Tư Hàm đến, Thẩm Chấn Thiên cũng vừa từ bên trong đi ra, khi anh ta nhìn Phong Trác Luân, gương mặt không biểu cảm gật đầu, lúc ánh mắt nhìn đến Dung Tư Hàm ở bên cạnh thì có mấy phần dịu dàng.





“Tại sao La Hào Quý có thái độ như vậy đối với anh?” Cô sực nhớ ra, lúc này hỏi anh, “Theo lời nói của ông ta, em thấy dường như ông ta có tình cảm với mẹ anh, nếu anh là con trai ông ta, La Khúc Hách cũng là con trai ông ta, vì sao khác biệt lớn như vậy.”



“Hàm Hàm, em sai rồi.” Lúc này anh hơi buông lỏng cô ra, ánh mắt chợt lạnh, “Em có biết vì sao La Hào Quý có thể gom góp của cải cho tới ngày hôm nay không? Thương nhân, nhất là thương nhân sắc sảo sẽ khiến người ta có một loại ảo giác, La Khúc Hách giống ông ta, bọn họ thích nhất cũng giỏi nhất về một thủ đoạn: cho người ta ảo giác, để người đó quyết một lòng với bọn họ. Có lẽ La Hào Quý có chút cảm tình với mẹ anh, nhưng bản thân ông ta mưu lợi nhiều hơn, lúc trước ông ta đón anh và mẹ anh trở về nhà họ La, tuyên bố với người bên ngoài là góa phụ và con trai của anh em mình, tạo ra hình tượng tốt đẹp cho ông ta, ông ta và La Khúc Hách thích nhất là chấp nhận những người phụ nữ phục tùng vô điều kiện, hơn nữa dễ kiểm soát.”



“Thế nên mẹ anh chỉ thấy được mặt quan tâm dịu dàng của ông ta, cả đời tình nguyện sống trong ảo giác, quyết một lòng theo ông ta có chết cũng phải chết bên cạnh ông ta. Em có biết hồi anh mười mấy tuổi đã thấy hết những gì La Hào Quý làm sau lưng mẹ anh, anh tức đến phát điên, can đảm trực tiếp đi tìm La Hào Quý, nhưng em có biết ông ta đã làm gì không? Ông ta lấy súng chĩa vào huyệt thái dương của anh, suýt nữa là bóp cò.”



“Vì sao ông ta đối với anh như vậy, rất đơn giản, anh không giống ông ta chút nào, không thủ đoạn lại không tàn khốc như ông ta, càng không biết giở mánh khóe tạo ra ảo giác giống bọn họ, đối với một người có huyết thống không giống ông ta chút nào, ông ta sẽ đặt vào mắt ư? Ở trong mắt ông ta, phụ nữ là phụ nữ, mà anh chỉ là một phụ kiện thấp kém.”



Từng chữ một thốt ra từ miệng anh, cô lắng nghe trái tim gần như bị vò nát, cô đưa tay ôm lấy eo anh chẳng thể thốt ra câu nào.



“Cho nên Hàm Hàm, hiện tại em không cần đồng cảm với anh, những điều này với anh giống như chuyện kiếp trước, anh đã sống rồi, đã vượt qua, anh chưa từng chờ đợi chút tình cảm nào từ bọn họ, bản thân anh đối với bọn họ cũng như thế, bởi vậy hiện tại bọn họ sống hay chết thật sự không liên quan đến anh, anh làm việc của anh, phối hợp với sự sắp đặt của luật pháp, chờ tất cả chuyện này chấm dứt, anh sẽ đường đường chính chính đưa em đi thăm mộ mẹ anh.”



Người đàn ông cao gầy, trên khuôn mặt điển trai không còn vẻ do dự vô vị, coi cuộc sống là trò đùa như ngày trước.



Anh dần dần sống theo cách mới, bắt đầu trở thành một người đàn ông biết gánh vác và có lòng trách nhiệm chân chính.



Có trách nhiệm với cô và bản thân mình, có trách nhiệm với tương lai của bọn họ.



Hai người tựa vào nhau trò chuyện, chuông cửa đột nhiên vang lên, Dung Tư Hàm buông anh ra nói “Chắc là bọn Bích Giới”, sau đó cô xoay người đi ra mở cửa.



Sắc trời đã tối, từ trong mắt mèo không thấy rõ người bên ngoài, chỉ nghe được tiếng giày cao gót, cô nắm chốt cửa mở ra, khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì giật mình.



Chung Hân Dực mặc bộ trang phục quý giá xách túi theo, nhưng tóc tai lại bù xù, vẻ mặt tiều tụy, gần như khác với dáng vẻ trước kia, thậm chí trong đôi mắt loáng thoáng lộ ra sự hung ác.



“Tôi có lời muốn nói với hai người.” Cô ta trực tiếp từ ngoài cửa đi vào.



Phong Trác Luân từ trong đi ra, thấy được cô ta, sắc mặt anh hơi thay đổi, vươn tay kéo Dung Tư Hàm đến bên người mình.



Chung Hân Dực đóng cửa lại, nhìn bọn họ nói: “Tài liệu giao cho Sở Tư pháp là do tôi chỉnh lý.” ——