Tùy Tình Sở Dục

Chương 6 :

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


Chuẩn bị vài ngày, rốt cuộc tới lúc ra tòa án.



Vách tường sơn nước sơn màu vàng sẫm, từng hàng ghế ngay ngắn gọn gàng, viên chức có mặt trong tòa án đều nghiêm trang, đám người dự thính lặng ngắt như tờ.



Ngoài cửa sổ là nắng hạ chói chang oi bức tại Hồng Kông, bên trong là sự yên tĩnh trang nghiêm mà Dung Tư Hàm đã quá quen thuộc.



Cơ thể cao lớn thẳng tắp của Thẩm Chấn Thiên được bao bọc trong bộ quần áo trang trọng màu đen, một bên mặt nhìn qua như là nước đá sắc bén: “Thưa quan tòa, tôi đại diện chính phủ đặc khu Hồng Kông khởi tố nghi phạm giám đốc Chung Bình trước chính phủ đặc khu Hồng Kông tội tham nhũng hơn một trăm triệu kinh phí, yêu cầu quan tòa tiến hành xét xử bị cáo Chung Bình theo pháp luật.”



Đang ngồi trên ghế bị cáo của vụ xét xử lần này là một người đàn ông trung niên già nua mà tiều tụy.



Không ai ngờ tới một vị lãnh đạo Hồng Kông có ảnh hưởng lớn chính là nhân vật hiện giờ trong nháy mắt xế chiều phai mờ, cũng là danh tính phạm tội tham nhũng trở thành đầu đề tin tức gần đây.



Ra tòa bên phía Sở Tư Pháp chính là Thẩm Hạnh, Dung Tư Hàm ngồi bên cạnh mở sẵn tư liệu đưa qua cho Thẩm Hạnh, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ ngồi dự thính.



Chung Hân Dực ngồi giữa mấy người cận vệ, khuôn mặt tinh xảo kia giống như là xay ra từ da hình nộm, không thay đổi chút nào.



Bằng chứng đưa ra liên tục từ ban ngày cho đến gần tối, luật sư của bị cáo là Hoa kiều được đối phương mời từ nước ngoài đến, cũng là tên tuổi lớn trong ngành, lời nói sắc bén, rất biết bắt lấy sơ hở. Thẩm Hạnh tranh luận đến miệng lưỡi khô khan, Dung Tư Hàm ngồi một bên mày càng nhíu chặt, nhưng cho đến cuối cùng, quan tòa vẫn tuyên bố kéo dài vụ án sang tuần sau mới tiếp tục xét xử.



Các viên chức lần lượt ra khỏi tòa án, Chung Hân Dực từ chỗ ngồi dự thính đi đến chỗ gần quan tòa ở giữa, cô ta dịu dàng cười với quan tòa, Thẩm Hạnh lấy tay kéo bộ tóc giả xuống, bực tức nói, “Mẹ nó, cái quái gì đây!”



Thẩm Hạnh từ trước đến nay là người cởi mở phóng khoáng, Dung Tư Hàm biết Thẩm Hạnh tức giận, cô thở dài nhẹ giọng nói: “Lập luận của em không thua kém đối phương đâu.”



“Hai tháng nay em thức suốt đêm để chuẩn bị tư liệu cho vụ án lần này, chị xem túi mắt của em còn to hơn đôi mắt!” Thẩm Hạnh đưa tay chỉ vào hai mắt mình, “Hàm Hàm, em biết lão Chung là nhân vật tai to mặt lớn, trên người quấn lấy lợi ích gia tộc nặng nề, nhưng nếu cấp trên đã thúc giục chúng ta ra tay thẳng thừng, thế quan tòa và bồi thẩm đoàn tại sao vẫn đi theo sau mông nhà họ Chung?! Coi chúng ta là khỉ để trêu đùa sao?!”



“Chỉ cần kết quả, có đánh bao nhiêu trận cũng không sao.” Thẩm Chấn Thiên ở bên cạnh trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, anh ta cầm chìa khóa xe xoay người đi ra ngoài trước.



Tác phong của anh ta vốn mạnh mẽ, nói chuyện lại không tỏ ra giận dữ nhưng vẫn có vẻ uy nghiêm, lúc này Thẩm Hạnh cố sức lấy lại tinh thần, cầm túi xách hung dữ nói với Dung Tư Hàm: “Hai ngày cuối tuần bà đây sẽ đi xả để hạ hỏa, tuần sau tiếp tục chuẩn bị tư liệu, em không thể hấp tấp mà đánh sập được gia đình giả dối này.”



Dung Tư Hàm bật cười, bình tĩnh hỏi: “Xả thế nào?”


Cô là người kiêu ngạo, cũng dùng sự chân thành và kiên trì của tuổi trẻ để đi đổi lấy, nếu đổi không được thì cho dù khổ sở đến nơi xa xứ cô cũng không bằng lòng miễn cưỡng bỏ đi.



Hiện giờ tất cả đều là quá khứ, ai cũng bình yên, nhưng chỉ đáng tiếc lần kiên trì cuối cùng kia cô đã nguyện làm vì tình cảm.



Trong phòng khách chỉ nghe được tiếng đồng hồ đang chạy, bàn tay anh ôm vai cô siết chặt một chút: “Anh ngược lại phải cảm ơn anh ta lúc ấy đã làm tan vỡ trái tim thiếu nữ của em.”



Người này khi nói chuyện chưa từng có lúc lọt tai, cô nghe xong ý tứ của anh liền nghiêng đầu nhìn anh, anh ho nhẹ một tiếng rồi đứng dậy vào phòng bếp nấu bữa tối.







Buổi tối anh tắm xong đi ra, thấy cô đang ngồi xếp bằng trên ghế nằm cạnh cửa sổ sát đất xem ảnh chụp, cô cũng vừa tắm xong, mái tóc còn hơi ướt, sợi tóc lòa xòa trên bờ vai trắng nõn mịn màng.



Anh đứng ở phía sau nhìn cô một hồi, đôi mắt khẽ chuyển động.



“À.” Dung Tư Hàm khẽ mỉm cười, một cốc nước đá đưa tới trước mặt, cô vươn tay nhận lấy uống một ngụm, rồi đặt sang một bên tiếp tục vui cười.



“Ảnh gì thế?” Lúc này anh ngồi xuống bên cạnh cô, một tay đặt trên chỗ tựa lưng phía sau cô, cúi đầu nhìn lướt qua.



“Tiểu thư thỏ xù lông của người anh em Oa Tử của anh đấy.” Bình thường cô không hay cười như vậy, ánh mắt đều híp lại, “Lúc ấy em không nhìn thấy, cô ấy xù lông với người khác suýt nữa là ngã vào bể bơi rồi.”



Phong Trác Luân cúi đầu nhìn, nhưng hoàn toàn không nhìn đến tấm ảnh trong tay cô, mà là bầu ngực gồ lên ẩn hiện trong váy ngủ của cô.



Anh không bình luận, cô cũng tùy anh, tiếp tục lật xem, ai ngờ lúc này anh đột nhiên nhìn ra phía cửa sổ cất tiếng, âm lượng cao hơn bình thường một tí, “Đó là cái gì?”



Ngữ khí vô cùng đứng đắn, cô theo bản năng đặt ảnh xuống rồi ngẩng đầu lên.



Anh đã chờ đợi từ lâu, đầu hơi nghiêng qua nhanh chóng há miệng cắn môi cô.



“…‘Bà dì’ đi rồi phải không?” Phong Trác Luân ậm ờ hỏi, bàn tay không thành thật mà vén váy ngủ của cô, nâng cô lên ép trên cửa sổ sát đất, “Chúng ta không nên lãng phí dịch vụ của Đường ngốc nghếch, hửm?”