[Dịch]Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 228 : Khổ chiến

Ngày đăng: 01:26 30/08/19

- Giao những thứ quỷ này cho ta đối phó! Dương Phá Quân nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn cầm theo thương lại chạy về phía mười ba bộ xương khô cực lớn này. Chỉ thấy một thương của Dương Phá Quân đưa ra, hung hăng đâm vào trên thân của một bộ xương khô cực lớn. Lại nghe đinh một tiếng, thân hình Dương Phá Quân đã lùi về phía sau, sắc mặt có phần khó coi. Một thương vừa rồi, Dương Phá Quân gần như đã rót vào hơn phân nửa lực lượng, nhưng chỉ lưu lại ở trên thân của bộ xương khô cực lớn này một vết xước. Bởi vậy có thể thấy được, xương của bộ xương khô cực lớn này rốt cuộc cứng rắn tới mức nào. Dương Phá Quân cắn răng. Trường thương trong tay có ánh sáng màu vàng lóe lên, mơ hồ lại có tiếng mãnh hổ vang lên một lần nữa. Thương này chính là bảo vật của Dương Phá Quân. Nó có tên là thương Hổ Sát. Sau khi rót nội kình vào trong đó, lại có thể dẫn động lực lượng hổ sát phong ấn ở bên trong trường thương, cực kỳ lợi hại. Nhưng lực hổ sát này tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cũng là một loại gánh nặng cực lớn đối với Dương Phá Quân. Nếu như liên tục vận dụng mấy lần, Dương Phá Quân sẽ trực tiếp kiệt sức. Nhưng lúc này hắn cũng không kịp suy nghĩ gì khác. Mười ba bộ xương khô cực lớn này quá mức lợi hại. Dương Phá Quân muốn tranh thủ một ít thời gian cho mọi người chạy trốn. Chỉ thấy tiếng mãnh hổ gầm thét giận dữ vang lên. Một lực hổ sát cuộn trào mãnh liệt lao ra, hóa thành từng ánh sáng màu vàng, xông về phía mười ba bộ xương khô cực lớn này. Ầm ầm ầm ầm!!! Mười ba bộ xương khô cực lớn giống như trúng phải một đòn nghiêm trọng, đều lui về phía sau. Trên thân của mấy bộ xương khô cực lớn phía trước còn xuất hiện vết rạn nứt. Thấy vậy, Dương Phá Quân mừng rỡ. Điều này nói rõ lực Hổ sát có thể tạo thành tổn thương cho những bộ xương khô cực lớn này. Tuy rằng vẫn không đến mức hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng, nhưng cũng đủ để kéo dài thời gian. Nhưng sau một khắc, Dương Phá Quân đã cảm giác được đầu óc choáng váng. Trong lòng hắn thầm nghĩ không xong. Sau liên tục hai lần vận dụng lực Hổ sát, lại thêm trải qua trận chiến đấu kịch liệt, thân thể hắn đã sớm mệt mỏi, có thể nói là nỏ mạnh hết đà. Mà những bộ xương khô cực lớn này tuy rằng bị lực Hổ sát gây thương tích, nhưng vẫn không có một bộ xương khô nào ngã xuống. Hành vi của Dương Phá Quân hình như chọc giận bọn chúng. Chỉ thấy một bộ xương khô cực lớn trong đó nhảy lên thật cao, đao xương trong tay bổ từ trên cao xuống, chém thẳng về phía Dương Phá Quân. Dương Phá Quân cắn răng, miễn cưỡng lui về phía sau vài bước. Đao xương này hung hăng bổ vào vị trí Dương Phá Quân vừa đứng. Mặt đất bị bổ ra một vết nứt. Các thành viên hoàng thất phía sau thấy thế, trong lòng cũng sốt ruột. Dương Thanh Dao cùng mấy cao thủ hoàng thất khác lập tức chạy tới, muốn trợ giúp Dương Phá Quân. - Các ngươi tới làm cái gì? Còn không mau đi! Dương Phá Quân dùng trường thương chống đỡ, hung hăng trừng mắt với bọn họ, giận dữ hét lên. Đám người Dương Thanh Dao không nói gì, mỗi người đều móc ra binh khí, bắt đầu cùng mười ba bộ xương khô cực lớn này giao chiến. Thực lực của mấy người này đều không kém, nếu không hoàng thất cũng sẽ không phái bọn họ tới đồng hành cùng Dương Phá Quân. Nhưng mười ba bộ xương khô cực lớn này thật sự quá mức lợi hại. Mấy người Dương Thanh Dao hoàn toàn không phải là đối thủ. Phụt! Một người thanh niên của hoàng thất bị ba bộ xương khô cực lớn đồng thời công kích, không có cách nào chống đỡ hết tất cả các đòn tấn công. Đao xương từ phía sau kéo tới, thoáng cái hắn đã bị chém thành hai đoạn. Hai khóe mắt Dương Phá Quân muốn nứt ra. Hắn liều mạng đâm trường thương ngăn cản ba bộ xương khô cực lớn này. Nhưng người thanh niên của hoàng thất này hiển nhiên đã không còn sống nổi. Thân thể bị chém từ bên hông xuống, biến thành hai đoạn, lúc này còn chưa có chết đi. Nửa đoạn trên của thi thể nằm trên mặt đất, nội tạng chảy ra đầy đất, không có lực giãy dụa. Mấy người Dương Thanh Dao cũng cực kỳ nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm tới tính mạng. Thấy tình thế ở đây nguy cấp, Thanh Kiếm Tử cũng lập tức chạy tới. Trong tay hắn cầm đại kiếm cao chừng một người vừa dày vừa nặng, cứng rắn chém xuống cánh tay của một bộ xương khô cực lớn xương. Dương Phá Quân cùng Thanh Kiếm Tử đứng chung một chỗ. Hai người ra sức xung phong liều chết, tạm thời hóa giải nguy cơ cho mấy người Dương Thanh Dao, nhưng vẫn rơi vào trong khổ chiến. Những bộ xương khô cực lớn không chỉ cứng rắn khác thường, hơn nữa chúng cũng giống như những bộ xương khô bình thường, cho dù xương gãy, vẫn có thể lập tức khôi phục lại giống như lúc ban đầu. Trừ phi là hoàn toàn đánh nát thành cặn bã, nếu không bất luận đánh thế nào, cũng rất khó hoàn toàn giải quyết được bọn chúng. - Phương Lâm, Cổ Hàn Sơn, còn chưa hỗ trợ? Chúng ta sắp không chịu nổi rồi! Thanh Kiếm Tử quay về phía Phương Lâm ngoài xa, la lớn. Phương Lâm cũng không do dự, cầm theo kiếm chạy tới. Mà ánh mắt của Cổ Hàn Sơn lại lóe lên một cái, không có bất kỳ động tác gì. Thanh Kiếm Tử mắng lớn. Nhưng lúc này hắn cũng không để ý tới Cổ Hàn Sơn được. Hắn phải cố gắng hết sức ngăn cản những bộ xương khô cực lớn này. Phương Lâm chạy tới, dưới chân sinh ra gió, không ngừng lượn quanh ở bên cạnh những bộ xương khô cực lớn. Khi thì hắn xuất hiện, khi thì lui về phía sau, ngược lại có vẻ thành thạo. - Ngươi đang làm gì vậy? Còn không mau giúp chúng ta đối phó với những thứ quỷ này đi? Ngươi ở nơi đó vòng qua vòng lại làm cái gì? Sắc mặt Dương Thanh Dao tái nhợt. Nàng vô cùng bất mãn trước hành vi giống như đánh nước tương này của Phương Lâm. Mấy người con cháu hoàng thất khác cũng vô cùng bất mãn. Bên phía bọn họ đã có người chết trận, người này lại còn ở nơi này thật giả lẫn lộn. Ngay cả Thanh Kiếm Tử cũng cảm thấy không hiểu nổi Phương Lâm đang làm cái gì. Lấy thực lực của Phương Lâm, cũng không đến mức cứ né qua tránh lại như vậy mới phải. Phương Lâm lại không giải thích, vẫn làm theo ý mình, ở nơi đó chơi trốn tìm với những bộ xương khô cực lớn. Dương Thanh Dao vừa tức vừa giận. Trong lúc tâm thần hoảng hốt, nàng thiếu chút nữa bị đao xương này kéo tới chém rơi đầu. Cho dù là như vậy, Dương Thanh Dao cũng khiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, trên đầu vai lưu lại một vết thương sâu tới tận xương, máu tươi chảy ròng ròng. - Cổ Hàn Sơn, ngươi là đồ khốn kiếp! Thanh Kiếm Tử tức giận mắng. Nhưng Cổ Hàn Sơn lại vẫn thờ ơ, không muốn chạy tới trợ giúp. Lấy thực lực của Cổ Hàn Sơn hoàn toàn có thể đưa đến tác dụng rất mấu chốt, giảm bớt rất lớn áp lực của những người khác. Nhưng hết lần này tới lần khác người này lại không muốn ra tay, nấp ở trong đám người đi đối phó với những bộ xương khô bình thường. Rơi vào đường cùng, Thanh Kiếm Tử chỉ có thể hô hoán mấy đệ tử Võ tông đến trợ giúp. Tuy rằng thực lực của mấy người này không bằng Cổ Hàn Sơn, nhưng ít ra có thể giúp được không ít việc. - Các ngươi nhanh chóng lui lại! Đúng lúc này, Phương Lâm đột nhiên la lớn. Đám người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân đều cảm thấy nghi ngờ. Lúc này lui lại làm cái gì? Phương Lâm vừa kêu, vừa chạy trở về. Trong tay hắn còn cầm một cái bình. Xì xì xì xì xì! Cùng lúc đó, trên xương chân và xương đùi của mười ba bộ xương khô cực lớn này đều xuất hiện từng đợt khói mù màu vàng, mơ hồ có một mùi gây gây mũi tràn ngập ra. Lúc này, mấy người mới chú ý tới trên khối xương nửa người dưới của mười ba bộ xương khô cực lớn đều dính một ít nước vàng. Nước vàng này giống như mang theo tính ăn mòn rất mạnh, đang không ngừng ăn mòn xương của bộ khô cực lớn. Các bộ xương khô cực lớn đều gào thét, hình như cực kỳ đau khổ. Chúng vươn cái tay xương trắng hếu, muốn lau đi nước vàng trên chân. Nhưng vì làm như vậy, ngay cả trên xương tay cũng bị dính nước vàng. Trong chốc lát, những bộ xương khô cực lớn vừa rồi còn uy phong lẫm liệt công kích với thế không thể đỡ, hai chân đã bị ăn mòn gãy, biến thành nước vàng. Tất cả ngã trên mặt đất, đứng cũng không đứng lên nổi, phí công gào thét, tiếp tục chịu đựng đau khổ bị nước vàng ăn mòn. Đám người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân thấy vậy, mỗi người đều sững sờ. Mười ba bộ xương khô cực lớn khó chơi như vậy, lại bị Phương Lâm giải quyết như vậy? Phương Lâm đặt mông ngồi dưới đất, miệng mở lớn thở hổn hển. Hắn còn chưa thở được hai cái, đã thấy Dương Thanh Dao nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Phương Lâm, giơ tay lên muốn đánh Phương Lâm.