[Dịch]Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 274 : Phương Lâm Đi Ra

Ngày đăng: 01:26 30/08/19

- Mau nhìn xem! Người kia là ai? Có người kinh ngạc kêu lên. Tất cả mọi người của ba thế lực lớn chờ ở đây đều lập tức chạy tới, nhìn lại về phía bóng người máu chảy đầm đìa này. Người này thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, trên người đều bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt cháy đen, quần áo rách nát, còn muốn lôi thôi hơn cả ăn mày. Tất cả mọi người là híp mắt cẩn thận quan sát. Người này ai à? Thế nào biến thành bộ dáng này? Bọn họ nhìn một lúc lâu, vẫn không nhìn ra người kia là ai. - Phương Lâm! Là Phương Lâm! Vẫn là Mạnh Triều Dương là người đầu tiên nhìn ra, lập tức vui mừng bất ngờ kêu. Nghe vậy, mọi người của Tử Hà tông đều mừng rỡ như điên, lập tức nghênh đón. Lúc này đã cách sáu ngày, Phương Lâm mới đi ra! Mọi người của Tử Hà tông là cao hứng tới hỏng rồi. Phương Lâm còn sống, đây quả thực là may mắn trong bất hạnh. Nghiêm Trạch lao ra khỏi đoàn người, một tay đỡ Phương Lâm, nhét vài viên đan dược chữa thương vào trong miệng Phương Lâm: - Sống sót là tốt rồi, sống sót là tốt rồi. Nghiêm Trạch tuổi đã cao, thiếu chút nữa lại nước mắt tuôn rơi. Tuy rằng Thanh Kiếm Tử không đi ra, nhưng đi ra một Phương Lâm, coi như là không tổn thất quá thảm. Đám người Tử Hà tông cũng đặc biệt kích động. Nhất là những người may mắn còn sống sót đã khôi phục lại, mỗi người đều kích động đến thiếu chút nữa khóc lớn lên. Bọn họ có thể sống đi ra hang động vô tận dưới lòng đất, trên trình độ rất lớn, là bởi vì có Phương Lâm tồn tại. Nếu như không có Phương Lâm, có thể phần lớn những người sống sót đều đã sớm chết ở trong hang động vô tận dưới lòng đất. So với đám người Tử Hà tông bên này hưng phấn, ở bên phía Lý gia và hoàng thất lại có vẻ hoàn toàn ảm đạm, không ít người đều cảm thấy tâm tình giảm sút. Phương Lâm đi ra, chính là Dương Phá Quân và Lý Thông Thiên đâu? Dương Hoằng Nghị giống như già đi mười năm, thở dài một hơi, hắn đã không ôm hy vọng gì, tiếp nhận sự thực Dương Phá Quân đã chết. Về phần Lý gia, Lý Trường Hải tức giận đến giơ chân. Phương Lâm đều có thể sống đi ra, vì sao Lý Thông Thiên của Lý gia hắn lại chết ở bên trong? Hắn tất nhiên sẽ không biết, Lý Thông Thiên hoàn toàn chính là bị người trong nhà giết chết. - Phương Lâm, Thanh Kiếm Tử đâu? Hắn không phải đã... Nghiêm Trạch hỏi, tuy rằng trong lòng đã có dự cảm không tốt, nhưng vẫn hi vọng có thể từ chỗ Phương Lâm nhận được một ít tin tức tốt. Mọi người cũng yên tĩnh trở lại, tất cả đều nhìn Phương Lâm, nhất là những đệ tử Võ tông kia, trong lòng càng sốt ruột, rất sợ Phương Lâm nói ra mấy từ đã chết này. Phương Lâm lộ ra vài phần cười gượng, nói: - Không cần lo lắng, Thanh Kiếm Tử hắn còn sống. Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, lập tức mỗi người đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, ngay cả Nghiêm Trạch cũng có phần không để ý tới hình tượng cười to vài tiếng. - Nói như vậy, Thanh Kiếm Tử rất nhanh cũng sẽ đi ra sao? Lại có người hỏi, tuy rằng Phương Lâm nói Thanh Kiếm Tử còn sống, nhưng lúc này hắn còn không đi ra, nói không chừng là bị nhốt ở dưới hang động vô tận dưới lòng đất. - Phương Lâm, ngươi từ từ nói. Thanh Kiếm Tử có phải vùi thân ở bên dưới hay không? Nếu thật sự là như thế, lão phu phái người bắt đầu cứu hắn. Nghiêm Trạch trầm giọng hỏi. Phương Lâm lắc đầu, sau đó nhìn về phía chỗ hoàng thất, kêu lên: - Bằng hữu hoàng thất, tứ hoàng tử của các ngươi cũng không chết, tất cà đều đang đi đến đây. - Cái gì? Tứ hoàng tử không chết? - Quá tốt! Thực sự là tin tức cực tốt! - Nhanh đi nghe xem thử! ... Đám người hoàng thất đều vui mừng bất ngờ. Tuyên vương Dương Hoằng Nghị lập tức dẫn theo rất nhiều người của hoàng thất đi tới, ai nấy đều lộ vẻ mặt lo lắng nhìn Phương Lâm. Lý Trường Hải ở cách đó không xa nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng mong đợi, Phương Lâm nếu nói Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân cũng chưa chết, vậy nói không chừng Lý Thông Thiên gia tộc của chính mình cũng còn sống? Dường như nhìn ra được Lý Trường Hải đang chờ mong cái gì, Lý U Băng ở một bên lặng lẽ nói: - Lý Thông Thiên đã chết, thi thể của hắn cũng bị tồn tại trong băng cung hút khô rồi. Nghe vậy, trên mặt Lý Trường Hải vậy còn không dễ dàng xuất hiện vẻ chờ mong thoáng cái đã biến mất sạch sẽ, thở dài một hơi. Phương Lâm bị mọi người vòng vây. Cho dù trong lòng mọi người sốt ruột, nhưng cũng không ai dám giục hắn. Dù sao bộ dạng của Phương Lâm bây giờ cũng không quá tốt, bất cứ lúc nào cũng sẽ hôn mê. Phương Lâm ho khan hai tiếng, cố hết sức vỗ nhẹ vào cái túi thú màu đen bên thắt lưng. Chỉ thấy hai đường ánh sáng lao ra, Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân lại xuất hiện ở trên mặt đất. Chỉ có điều bọn họ đều có trạng thái hôn mê, trên mặt rõ ràng có màu xanh đen. - Bọn họ bị yêu khí gây thương tích, chỉ có điều hẳn không có trở ngại, mau chóng giúp bọn họ loại bỏ yêu khí trong cơ thể. Phương Lâm nói. Nghiêm Trạch và Dương Hoằng Nghị lập tức kiểm tra tình hình của hai người, quả nhiên giống như lời Phương Lâm nói, trong cơ thể có không ít yêu khí đang tàn sát bừa bãi, nhưng tính mạng tạm không có gì đáng ngại. - Được! Quá tốt! Phương Lâm, ân tình này, hoàng thất ta nhớ kỹ! Giọng điệu Dương Hoằng Nghị run rẩy nói. Nói xong, Dương Hoằng Nghị và đám người hoàng thất liền vội vàng đưa Dương Phá Quân đi. Mà bên này, Nghiêm Trạch cũng lập tức bắt đầu loại bỏ yêu khí trong cơ thể của Thanh Kiếm Tử. Có trưởng lão hắn ra tay, tất nhiên là không tồn tại vấn đề gì. Phương Lâm ngồi ở một bên nghỉ ngơi, không có người nào dám làm phiền hắn, hơn nữa không ít người đều tự phát canh giữ ở bên cạnh hắn, hộ pháp cho hắn, đồng thời ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào bên phía Lý gia. Trong chốc lát, Thanh Kiếm Tử lại tỉnh lại, có chút mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh. Nhìn thấy mình không ngờ đã rời đi hang động vô tận dưới lòng đất, hắn nhất thời kinh hãi một hồi. Chỉ có điều rất nhanh, Thanh Kiếm Tử cũng biết rõ tình hình. Hắn biết là Phương Lâm đưa hắn và Dương Phá Quân ra ngoài, trong lòng cảm kích không thôi. Người của Tử Hà tông và hoàng thất tâm tình đều tốt, dù sao mỗi người thiên tài của bọn họ đều sống sót đi ra, đồng thời cũng không có trở ngại gì. Trái lại Lý gia, sắc mặt Lý Trường Hải này khó coi được giống như gan heo, giống như là ăn phải chuột chết. Lý Thông Thiên chết, khiến cho Lý Trường Hải khó có thể tiếp nhận. Lý Thông Thiên thực lực sẽ không kém hơn so với đám người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân, nhưng vì cái gì người ta có thể đi ra, Lý Thông Thiên lại chết ở bên trong? Lý Trường Hải không nghĩ ra, càng nghĩ càng giận. Hành trình xuống hang động vô tận dưới lòng đất lần này, Lý gia hắn tổn thất một Lý Thông Thiên, tổn thất này thật sự quá lớn, quả thực có thể nói là thương gân động cốt. Có trời mới biết trong của tổ trạch Lý gia, các cao tầng Lý gia sẽ phẫn nộ buồn bực thành thế nào. - Hừ! Chúng ta đi! Lý Trường Hải vung ống tay áo lên, cũng không có ý định chờ đợi thêm nữa, ngay cả đám người Lý U Băng cũng nói Lý Thông Thiên chết, vậy chờ nữa cũng chính là lãng phí thời gian. Ngay lập tức, phi thuyền của Lý gia phóng lên cao trước, lao thẳng vào đám mây, rất nhanh biến mất. Phi thuyền của hoàng thất và phi thuyền của Tử Hà tông cũng lần lượt lao lên theo, lần lượt quay về. Ba thế lực lớn đều đi. Những người còn lại lập tức giải tán. Hang động vô tận dưới lòng đất vốn náo nhiệt vô cùng lại trở nên hoang tàn vắng vẻ. Trên phi thuyền của Tử Hà tông, Phương Lâm ngồi xếp bằng, lặng lẽ chữa thương, trong lòng còn đang hồi tưởng rất nhiều chuyện phát sinh bên trong hang động vô tận dưới lòng đất. - Sư huynh, trưởng lão sai ta tới đưa đan dược cho sư huynh. Một thiếu niên rụt rè đi vào gian phòng của Phương Lâm. Phương Lâm liếc mắt nhìn qua, nói: - Để ở chỗ này là được rồi. Vừa dứt lời, Phương Lâm đột nhiên biến sắc. Trước mắt hắn một tia sáng sắc bén lao thẳng đến chỗ mình.