[Dịch]Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 306 : Con thú nhỏ màu vàng
Ngày đăng: 01:27 30/08/19
Con Cương Bối Hùng vốn có khí thế hung hăng muốn xông lại xé nát Phương Lâm và Dương Phá Quân, nhưng khi tiếp xúc đến ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm của Phương Lâm, thân thể đang vọt tới trước đột nhiên dừng lại, trên mặt gấu đáng sợ đầy vẻ kinh hoàng.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Dương Phá Quân đều sửng sốt, đây là tình hình gì vậy?
Sau một khắc, trên người Phương Lâm chính là hiện ra khí tức cực kỳ cường hãn, cũng không phải là nội kình, mà yêu khí.
Không sai! Trên người Phương Lâm lúc này tràn ngập ra yêu khí càng cường đại hơn Cương Bối Hùng kia.
Lúc này, Phương Lâm giống như biến thành yêu thú thật sự, mặc dù có hình người, nhưng yêu khí trùng thiên.
Cương Bối Hùng nức nở một tiếng, thân thể run rẩy, những con yêu thú bị giam giữ ở trong lồng giam, cũng ào ào phát ra những tiếng ô ô, hình như đang sợ hãi cái gì đó. Con nào con nấy đều phủ phục ở trên mặt đất.
Chỉ thấy trên người Phương Lâm mơ hồ có ảo ảnh một con thú dữ tợn nổi lên, bóng dáng của con thú này mơ hồ, nhưng Dương Phá Quân lại nhận ra được, đó chính là một trong bảy đại yêu ở bên trong nghĩa địa vạn thú này.
Phá Nhạc!
Lúc này Phương Lâm chính là kích phát tinh huyết bất diệt trong cơ thể đã bị luyện hóa, phóng ra khí tức của Phá Nhạc.
Phá Nhạc chính là đại yêu vô số năm tháng trước, còn là một trong những người bảo vệ yêu thánh, thực lực cường đại vô cùng.
Các yêu thú nơi đây, bao gồm con Cương Bối Hùng chạy ra khỏi lồng giam kia đều cảm nhận được khí tức của Phá Nhạc, uy áp đến từ huyết mạch khiến cho bọn chúng cảm thấy kinh hoàng, cho rằng Phương Lâm chính là Phá Nhạc.
Cương Bối Hùng tuy rằng cũng là huyết mạch không tầm thường, nhưng Phá Nhạc lại hoàn toàn là trình độ vượt lên trên nó, so với Liệt Thiên Hùng từ Cương Bối Hùng tiến thêm một bước, cũng chỉ có thể miễn cưỡng sánh ngang với Phá Nhạc mà thôi.
- Lui ra!
Phương Lâm quát lạnh, trong giọng nói cũng mang theo uy áp vô cùng.
Con Cương Bối Hùng này mặc dù là yêu thú, lại có thể nghe hiểu được tiếng người, lúc này nghe được Phương Lâm nói, nó vô cùng ngoan ngoãn lui về phía sau vài bước, đôi mắt gấu hoàn toàn không còn vẻ hung tàn cường bạo trước đó, có chỉ là sợ hãi và khủng hoảng.
Cương Bối Hùng cũng đã bối rối, vừa rồi mình không ngờ mưu toan công kích một vị đại yêu thượng cổ, đây quả thực là đang tự tìm đường chết.
Như vậy cũng giống như một tiểu hài tử nhân tộc, không biết tự lượng sức mình muốn giết chết một người hán tử thành niên thân thể cường tráng.
Dương Phá Quân phục hồi lại tinh thần. Hóa ra Phương Lâm vẫn giấu chiêu thức ấy, có thể uy hiếp đám yêu thú, quả thực không thể tin được.
Chỉ có điều lúc này, Dương Phá Quân cũng không nói gì thêm, xem ra nguy cơ này hình như đã giải trừ. Chỉ có điều con Cương Bối Hùng đang ở chỗ này, trước sau vẫn khiến cho hắn có chút bất an.
Trong lòng Phương Lâm cũng không ổn, hắn thuần túy là cáo mượn oai hùm mà thôi, hoàn toàn chính là con cọp giấy, vừa đụng liền gục ngã.
Trong lòng Phương Lâm âm thầm cảm tháy may mắn, may là con Cương Bối Hùng này không tiến vào trong trạng thái cuồng bạo, nếu như rơi vào cuồng bạo, lúc đó hoàn toàn mất đi lý trí, quan tâm gì trên người ngươi có khí tức gì, cũng sẽ liều lĩnh xông lại.
Hơn nữa, con Cương Bối Hùng này hiển nhiên có trí tuệ không cao, nếu không tất nhiên sẽ phải phát sinh nghi ngờ vì sao Phương Lâm có thể phát ra yêu khí.
- Nhanh nhắn tin cho phụ hoàng ngươi bảo hắn nhanh chóng tới cứu chúng ta.
Phương Lâm hạ giọng, nói với Dương Phá Quân.
Dương Phá Quân liên tục gật đầu, lấy ra ngọc giản đưa tin, muốn liên lạc cùng Dương Kiến Nghiệp. Chỉ có điều không nghĩ tới ngọc giản đưa tin lại không có chút phản ứng nào, căn bản không có cách nào liên lạc cùng bên ngoài.
Trong lòng Dương Phá Quân hơi trầm xuống. Bên trong Ngự Thú viên này tuy rằng có rất nhiều pháp trận, nhưng dưới tình hình chung vẫn có thể sử dụng ngọc giản đưa tin.
Nhưng lúc này ngọc giản đưa tin lại không hoạt động, hiển nhiên là người bên ngoài có lắp trận pháp cắt đứt, khiến cho Phương Lâm và Dương Phá Quân không có cách nào liên lạc được với bên ngoài.
Đây là hoàn toàn muốn đẩy Phương Lâm và Dương Phá Quân vào chỗ chết, không để cho có bất kỳ cơ hội nào.
- Hừ!
Phương Lâm hừ lạnh một tiếng, tình huống này đã ở trong dự liệu của hắn, nếu như đổi lại thành mình, cũng sẽ làm như vậy.
Chỉ có điều tình hình lúc này vẫn tính là ổn định. Chí ít mình và Dương Phá Quân cũng không có gì nguy hiểm, nhất thời con Cương Bối Hùng này khẳng định không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng thời gian lâu dài, cho dù con Cương Bối Hùng này có ngu đi nữa, cũng sẽ kịp phản ứng. Đến lúc đó hai người bọn họ cho dù liên thủ, cũng không phải là đối thủ của con Cương Bối Hùng này.
Làm sao bây giờ?
Hao tổn nữa chính là bất lợi cho Phương Lâm và Dương Phá Quân. Nhưng lúc này bọn họ không có cách nào liên hệ được với bên ngoài, ở đây lại không có cách nào ra ngoài, hình như lại rơi vào ngõ cụt.
Bỗng nhiên, Phương Lâm nghĩ đến một biện pháp, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Hắn có một con át chủ bài, nếu như lấy ra, tuyệt đối có thể bảo đảm hai người ở chỗ này đợi bao lâu cũng bình an vô sự, nhưng bản thân con át chủ bài này có phiêu lưu thật sự quá lớn, rất có thể tăng thêm uy hiếp kinh khủng.
Chỉ có điều lúc này hình như không lấy ra động tĩnh lớn hơn, sợ là căn bản cũng không thể khiến cho bên ngoài chú ý.
Suy đi nghĩ lại, thời gian trôi qua từng chút một. Từ lúc đầu, con Cương Bối Hùng này còn sợ hãi, từ từ có chút nghi ngờ.
Cương Bối Hùng tuy rằng rất ngu, phản ứng cũng quá chậm, nhưng dù sao cũng là yêu thú đã mở ra linh trí, không phải là không có đầu óc.
Ngay lập tức, Cương Bối Hùng chậm rãi suy tư, cảm thấy có chút không đúng lắm, đối phương rõ ràng lại là một nhân tộc, làm sao có thể tản ra khí tức của yêu thú?
Điều này không thích hợp, đặc biệt không thích hợp!
Cương Bối Hùng sử dụng trí tuệ đáng thương của nó cẩn thận suy nghĩ các loại, tuy rằng nhất thời nghĩ không ra cái gì, nhưng luôn cảm giác mình không nên khiếp sợ như thế mới đúng.
Hơn nữa ngoại trừ Cương Bối Hùng ra, các yêu thú ở trong lồng giam cũng dần dần có chút phản ứng, trong này có tồn tại đủ linh trí hơn Cương Bối Hùng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm khẽ.
Phương Lâm nhận thấy được những tình huống này, trong lòng cũng thầm nghĩ không ổn, qua một hồi nữa chắc hẳn con Cương Bối Hùng này lại hoàn toàn ép qua, dựa vào khí tức của Phá Nhạc, sợ là căn bản không đè ép được nó.
Dù sao Phương Lâm không phải là Phá Nhạc chân chính, yêu khí khắp người cũng từ bên trong tinh huyết bất diệt thả ra, tuy rằng hình dáng ngược lại giống như là vậy, nhưng cẩn thận phân biệt, vẫn có thể nhận thấy được khác thường.
- Không có biện pháp nào!
Phương Lâm cắn răng. Uy hiếp của con Cương Bối Hùng này thật sự quá lớn, ở dưới tình huống như vậy, mau chóng thoát thân mới là biện pháp tốt nhất.
Lúc Phương Lâm muốn lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra con bài chưa lật lớn nhất của mình, bỗng nhiên con thú nhỏ màu vàng trốn ở trong túi thú nhảy ra ngoài, đứng ở trên vai Phương Lâm, quay về phía con Cương Bối Hùng này kêu lên.
Chỉ thấy hình dáng của con thú nhỏ màu vàng này hình như vô cùng sốt ruột, âm thanh dường như đang giao lưu cùng Cương Bối Hùng.
Cương Bối Hùng thoáng ngẩn người ra, sau đó đôi mắt gấu nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ màu vàng này, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Âm thanh của con thú nhỏ màu vàng càng lúc càng vang dội, rất nhanh mí mắt của con Cương Bối Hùng này kéo xuống.
- A?
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trước mắt Phương Lâm nhất thời sáng lên. Dương Phá Quân cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Không chỉ có là Cương Bối Hùng, những yêu thú bị nhốt ở trong lồng giam, lúc này cũng trở nên yên tĩnh, nhất là những yêu thú cảnh giới hơi thấp, không ngờ đều nằm trên mặt đất ngủ.