[Dịch]Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 313 : Một củ cải lớn
Ngày đăng: 01:27 30/08/19
Tốc độ của Dương Huyền Phong cũng nhanh đến mức khiến Phương Lâm cảm thấy kinh ngạc. Lúc này đối mặt với Dương Huyền Phong đang vội vàng xông đến, Phương Lâm không có bất kỳ do dự nào, lực của Phá Nhạc ẩn giấu trong cơ thể được thi triển ra.
Ầm!!!
Nắm đấm của hai người trong phút chốc va chạm vào nhau, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
Chỉ thấy thân hình của Phương Lâm lùi về phía sau, nhưng lần này cũng không chật vật như trước, lại lui đủ vài chục bước.
Dương Huyền Phong vẫn không nhúc nhích, chỉ có điều trong mắt hắn có một vẻ kinh ngạc.
- Quả nhiên có chút thực lực.
Dương Huyền Phong cười lớn một tiếng, trong giây lát quay về phía Phương Lâm đánh ra một chưởng, nội kình hùng hậu cuộn trào mãnh liệt đến, huyễn hóa thành một dấu bàn tay lớn màu vàng kim, đè xuống về phía Phương Lâm.
Phương Lâm đã từng thấy Dương Kiến Nghiệp thi triển qua một chiêu này, một chưởng lại đánh cho Mạc thống lĩnh cảnh giới Thiên Nguyên bị ép thành thịt nát.
Mà lúc này, Dương Huyền Phong thi triển ra võ học tương đồng, tuy rằng uy lực còn xa mới bằng kinh khủng như Dương Kiến Nghiệp vậy, nhưng đối phó với Phương Lâm, lại là dư dả.
Phương Lâm cắn răng, Bạch Tượng Trấn Nhạc thi triển ra, chỉ thấy con voi lớn màu trắng đột nhiên nổi lên, vòi voi lớn hướng ném lên trời, hung hăng quất vào phía trên dấu bàn tay lớn màu vàng óng này.
Ầm ầm!!!
Một tiếng động rất lớn vang lên, dấu bàn tay màu vàng kim tan vỡ, con voi lớn màu trắng bao phủ Phương Lâm, cũng thoáng cái biến mất.
Phương Lâm kêu lên một tiếng rên rỉ, nội kình trong cơ thể cuồn cuộn, một chưởng này mình tuy rằng ngăn cản được, nhưng lực lượng này mạnh mẽ, vẫn khiến cho Phương Lâm rất không dễ chịu.
- Người này lợi hại như vậy, ta không thể quá mức bị động
Phương Lâm thầm nghĩ một tiếng, lực của Phá Nhạc phát động đến mức tận cùng, dưới chân cũng lại một lần nữa thi triển ra Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp.
Ở trong chớp mắt, Phương Lâm đi tới bên cạnh thân Dương Huyền Phong, một gậy lại hạ xuống về phía Dương Huyền Phong.
Dương Huyền Phong phản ứng cũng cực nhanh, một tay thò ra, không ngờ vững vàng tiếp nhận gậy xương lớn của Phương Lâm, hoàn toàn không để cho nó có thể lại hạ xuống.
- Hừ!
Trong lòng Phương Lâm hừ lạnh một tiếng, tay kia đột nhiên vọt ra một ngọn lửa màu xanh lam.
Dương Huyền Phong bị dọa cho giật mình, tưởng Phương Lâm che giấu thủ đoạn gì, lập tức lui về phía sau, nhưng lập tức lại kịp phản ứng đó là cái gì.
Phương Lâm nắm lấy cơ hội Dương Huyền Phong lui về phía sau, gậy xương lớn trong tay giống như cuồng phong mưa rào không ngừng đập tới, quả thực lại giống như phát điên.
Dương Huyền Phong mặc dù lợi hại, nhất thời cũng chỉ có thể chống đỡ. Chỉ có điều dù vậy, Dương Huyền Phong vẫn hoàn toàn không có lộ ra kẽ hở.
Trong lúc bất chợt, một tay của Phương Lâm từ trong góc cực kỳ xảo quyệt thò ra, hung hăng chộp vào trên đầu vai của Dương Huyền Phong.
- Sao?
Dương Huyền Phong nhất thời kinh sợ, hắn tự nhiên không nhận thấy được tay của Phương Lâm là từ chỗ nào thò ra.
Dương Huyền Phong không hổ danh là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Càn quốc, ở trong nháy mắt khi tay của Phương Lâm vừa chộp vào đầu vai của hắn, thân hình hắn lập tức nhảy một cái, cùng Phương Lâm kéo dài khoảng cách.
Phương Lâm âm thầm cắn răng, lại bỏ lỡ một cơ hội cực tốt, thật đáng tiếc.
Dương Huyền Phong nhìn đầu vai của chính mình. Trang phục phía trên đã rách ra. Nếu như mình chậm một khắc nữa, sợ rằng Phương Lâm sẽ kéo từ đầu vai của chính mình xuống một mảnh da thịt.
- Ngươi rất lợi hại, nhưng cũng chỉ có như vậy, sợ rằng còn chưa đủ khiến cho ta tán thành ngươi.
Dương Huyền Phong lắc đầu nói.
Phương Lâm mặt không đổi sắc. Dương Huyền Phong dù sao cũng là Địa Nguyên cửu trọng đỉnh phong, hơn nữa cho tới bây giờ chắc hẳn cũng không có dốc hết toàn lực, vẫn còn đang giữ lại.
Nhưng chỉ như vậy, đã khiến cho Phương Lâm cảm thấy khó có thể chống đỡ. Giờ còn cách mười lăm chiêu giao hẹn khoảng bảy tám chiêu, trong lòng Phương Lâm cũng không có bao nhiêu nắm chắc.
Sau một khắc, Dương Huyền Phong nhảy lên một cái, đôi bàn tay có ánh sáng màu vàng cường đại phóng ra.
- Tới rồi, Kim Cương chưởng của điện hạ!
- Có thể làm cho điện hạ vận dụng Kim Cương chưởng đi đối phó, Phương Lâm này đã đủ để kiêu ngạo.
- Kim Cương chưởng vừa ra, Phương Lâm sợ rằng phải thất bại.
...
Đám người hoàng thất bàn luận ầm ĩ, tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Kim Cương chưởng chính là võ học gia truyền của hoàng thất. Trong rất nhiều hoàng tử, chỉ có một mình đại hoàng tử Dương Huyền Phong được học, những hoàng tử khác đều không được Dương Kiến Nghiệp truyền thụ.
Từ trên một điểm này, có thể biết Dương Kiến Nghiệp có thiên vị nhi tử trưởng này của mình tới mức nào.
Phương Lâm tuy rằng không biết Kim Cương chưởng này lợi hại tới mức nào, nhưng thấy bàn tay của Dương Huyền Phong này chiếu sáng lấp lánh, hắn lại biết được nó nhất định không đơn giản, bởi vậy hắn cũng hoàn toàn không dám khinh thường.
Ầm!
Dương Huyền Phong một tay vỗ vào trên gậy xương lớn, không ngờ khiến cho cánh tay của Phương Lâm tê rần, gậy xương lớn thiếu chút nữa tuột tay bay ra ngoài.
Bàn tay kia của Dương Huyền Phong lại nắm thành nắm đấm, hung hăng đập về phía Phương Lâm.
Phương Lâm không có cách nào, hắn không dám cứng rắn chống đỡ với một quyền này, chỉ có thể buông gậy xương lớn ra, lui nhanh về phía sau.
Nhìn thấy Phương Lâm bị đoạt mất binh khí, mọi người ở đây đều lắc đầu. Khi hắn có binh khí, còn không phải là đối thủ của Dương Huyền Phong, binh khí bị đoạt mất, vậy thì càng không cần nói thêm.
Dương Huyền Phong ném gậy xương lớn qua một bên, lại đuổi theo về phía Phương Lâm.
Phương Lâm bất đắc dĩ, chính là chạy.
Tốc độ của Dương Huyền Phong tuy rằng cũng rất nhanh, nhưng muốn đuổi kịp Phương Lâm có Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp bên người, vẫn không mấy hiện thực.
Lại như vậy, một người chạy ở phía trước, một đuổi ở phía sau, một cuộc so tài đang yên đang lành lại biến thành cuộc thi đuổi bắt.
Tất cả mọi người nhìn tới ngây người. Còn có chuyện như vậy sao?
Dương Yến Ngọc lập tức đứng lên hô to:
- Phương Lâm ngươi là một kẻ vô sỉ, đánh không lại không chịu thua, còn trốn tránh tính là bản lĩnh gì?
Phương Lâm mới không để ý tới nàng, trong lòng hắn âm thầm trợn trừng mắt, đánh không lại chẳng lẽ không biết chạy sao? Thực sự ngu xuẩn.
Dương Huyền Phong bị Phương Lâm chọc cho quá mức tức giận, muốn đuổi kịp Phương Lâm, nhưng hết lần này tới lần khác thân pháp của Phương Lâm cực kỳ lợi hại, dựa vào tốc độ của Dương Huyền Phong, nhiều lắm là không bị Phương Lâm bỏ lại phía sau.
- Chạy đi đâu?
Ngay lập tức, Dương Huyền Phong cũng nổi giận, vỗ vào túi Cửu Cung. Nhất thời có chín thanh trường kiếm gào thét bay ra, mang theo tia sáng sắc bén dọa người, lao thẳng đến chỗ Phương Lâm.
Chín thanh trường kiếm này có tốc độ cực nhanh, gần như là trong chốc lát, lại đuổi kịp Phương Lâm.
Phương Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn, thầm mắng một tiếng. Dưới tình cảnh như vậy, hắn cũng không chú ý giữ lại cái gì. Một tay hắn lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra thây nhân sâm nghìn năm.
- Bản đại gia...
Thây nhân sâm nghìn năm vừa bị Phương Lâm lấy ra, muốn nói gì đó, đã bị Phương Lâm vung lên, coi như binh khí để ngăn cản chín thanh phi kiếm này.
- A!!! Đau chết bản đại gia!
- Đáng chết, đáng chết!
- Ta phải chặt!
...
Thây nhân sâm nghìn năm liên tục kêu lên thảm thiết. Chỉ nghe có tiếng kim loại cùng lúc truyền đến, chín thanh kiếm này đều bị Phương Lâm ngăn cản được.
Tiếp tục nhìn thây nhân sâm nghìn năm này, nó tự nhiên hoàn toàn không có tổn hại nào, trên người ngay cả một vết tích cũng không có lưu lại.
Phương Lâm âm thầm kinh ngạc, sau đó nhét nó vào bên trong túi Cửu Cung. Lại sau đó, một khối đá màu đen xuất hiện ở trong tay Phương Lâm.
Dương Huyền Phong và mọi người ở đây đều dại ra. Vừa rồi Phương Lâm móc ra là vật gì? Thế nào giống một củ cải lớn như vậy, hơn nữa còn biết nói chuyện?
Đáng sợ nhất là cây cải củ lớn này tự nhiên ngăn cản được chín thanh phi kiếm của Dương Huyền Phong?
- Ta không nhìn nhầm chứ? Vừa rồi Phương Lâm móc ra, không phải là thần binh lợi khí gì, mà là một cây củ cải?
Một người con cháu hoàng thất nghẹn họng nhìn trân trối nói.