Tuyệt Luyến - Chức Vân
Chương 12 :
Ngày đăng: 20:56 20/04/20
“Không, tôi không yêu anh! Chỉ là một giao dịch mà thôi.”
Hướng Hiểu Đông giật mình tỉnh giấc, có chút mê man nhìn trần nhà mờ tối.
Trong khoảng thời gian ngắn Hướng Hiểu Đông bất chợt nhận ra bản thân vẫn chỉ là Hướng Hiểu Đông của sáu năm trước trốn trong chăn khóc; lần thứ hai vì một giao dịch mà trở về bên cạnh Hà Húc Đông.
Trên lưng truyền xuống lực cánh tay nhắc nhở Hướng Hiểu Đông – có người đằng sau. Lúc này cậu đang nằm trong tay Hà Húc Đông, bởi vì giao dịch.
Giao dịch, Hướng Hiểu Đông chua chát cười, nếu nhận rõ là giao dịch mà thôi sao lại đau lòng? Vì sao ngửi được mùi nước hoa trên người anh ta trong lòng lại nổi lên chua xót? Vì sao cậu còn có thể động tâm vì người đàn ông đó.
Anh ta muốn có cậu, buồn cười làm sao. Nhiều năm trước Hướng Hiểu Đông tình nguyện hiến dâng cả thể xác lẫn tinh thần lại bị coi như giày cũ vứt bỏ, hiện tại anh ta nói rõ ràng chỉ cần thân thể của cậu, cậu lại ngốc nghếch đem tấm lòng của mình dâng đến cửa.
Biết rõ không thể làm gì, trong tình yêu làm gì có đạo lý? Hướng Hiểu Đông là đàn ông nhưng yêu một người đàn ông là anh ta, cho dù bị Hà Húc Đông làm thương tổn tình yêu cũng chưa hề giảm.
Duy nhất cậu hiểu chính là anh ta vĩnh viễn không hề nói yêu cậu, đây là thứ tự tôn duy nhất Hướng Hiểu Đông có. Cậu cũng không muốn hỏi Hà Húc Đông có yêu cậu không, đây là phương pháp duy nhất để cậu tự bảo vệ chính mình. Cậu không muốn…không muốn lại tổn thương một lần nữa!
“Trợ lý Hướng!” Trương Á Cầm gọi Hướng Hiểu Đông đang muốn gõ cửa tiến vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.
“Có chuyện gì sao?” Hướng Hiểu Đông mỉm cười nhìn người phụ nữ hai năm nay đã trở nên quen thuộc với cậu Trương Á Cầm – thư kí của Hà Húc Đông.
“Tôi nghĩ anh không nên vào thì tốt hơn.” Trương Á Cầm thần bí nói với Hướng Hiểu Đông “Con gái của Hoàng Triêu Dương tới, đã vào hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.”
Khuôn mặt tươi cười của Hướng Hiểu Đông cứng lại, nhưng nhanh chóng trở về bình tĩnh.
“Thật sao?”
“Anh cứ ngồi đây! Tôi đi pha café cho anh.”
Hướng Hiểu Đông nhận lấy cái cốc, hít thật sâu mùi hương café.
“Anh có biết Tổng giám đốc hẹn hò với ai không? Tất cả mọi người đều bàn tán chuyện này.” Trương Á Cầm hiếu kỳ hỏi.
“Tôi không rõ lắm.” Mấp máy đôi môi khô khốc.
“Không phải hai người ở cùng đã hai năm rồi sao? Huống hồ là bạn bè lâu năm như thế, anh ấy không nói gì với anh sao?”
“Anh ấy cũng không nói mấy chuyện này với tôi.” Hướng Hiểu Đông cười cười.
“Ai da!” Trương Á Cầm có chút thất vọng quay về chỗ ngồi.
Hướng Hiểu Đông nhấp một ngụm café, vị đắng trôi xuống đáy lòng.
Từ hai năm trước đáp ứng giao dịch với Hà Húc Đông, cậu liền trở thành trợ lý đặc biệt bên cạnh anh ta, hơn nữa do cha mẹ tín nhiệm Hà Húc Đông, cậu liền rời nhà đến ở cùng với anh ta.
Hai năm qua, số người phụ nữ qua tay Hà Húc Đông nhiều không đếm nổi, cho dù mỗi đêm anh ta đều ôm Hướng Hiểu Đông ngủ, nhưng mùi hương phụ nữ luôn thay đổi trên người anh ta nhắc nhở cậu rằng, Hà Húc Đông không yêu cậu. Nhưng anh ta vẫn không buông tha cậu, Hướng Hiểu Đông không biết rốt cục là vì sao? Dẫu cho không hiểu, cậu vẫn như trước không bao giờ hỏi.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng của Hà Húc Đông mở ra, một cô gái mặc bộ đồ màu vàng, dựa sát vào người Hà Húc Đông.
“Vậy đi, anh không tiễn.” Hà Húc Đông ôn hòa nói vói cô gái.
“Không sao, anh mau lên đi.” Cô gái vén mái tóc dài, phong tình vạn chủng liếc mắt “Nhớ là anh đồng ý rồi đó.”
“Anh sẽ nhớ kỹ.”
Cô gái nở nụ cười, hôn lên má Hà Húc Đông sau đó xoay người rời đi. Trương Á Cầm đối với loại sự tình này thấy quá quen, vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Chính là mùi hương này! Hướng Hiểu Đông mẫn cảm chú ý, đây là mùi hương hay xuất hiện trên người Hà Húc Đông thời gian gần đây. Hóa ra là cô ấy.
“Vào đi.” Hà Húc Đông nhàn nhạt nói với Hướng Hiểu Đông.
Hướng Hiểu Đông đứng lên, gật đầu chào Trương Á Cầm, đi vào phòng làm việc.
Vừa vào phòng, trong không khí vẫn phảng phất mùi hương của cô gái ban nãy, Hướng Hiểu Đông nhất thời cảm thấy khó chịu.
“Cậu không hỏi chuyện gì vừa xảy ra sao?” Hà Húc Đông nhìn tập tài liệu Hướng Hiểu Đông mang tới, lấy bút ra phê duyệt.
“Tôi mặc kệ chuyện của anh.” Hướng Hiểu Đông lạnh nhạt, miễn cưỡng cười.
Thanh âm hờ hững truyền đến bên tai, Hướng Hiểu Đông yếu ớt xả ra một nụ cười, nhắm mắt không đáp lại, cậu sợ nếu mở miệng sẽ nhịn không được mà khóc. Tim cậu đau quá, vì cái gì cậu lại trở nên tuyệt vọng như thế.
Lẽ nào bọn họ ngoại trừ làm tình, cái gì cũng không có sao? Hà Húc Đông đối với cậu chỉ như đối với một vật thuộc sở hữu nên mới giữ lại thôi sao? Bây giờ anh ấy muốn cậu, thế nhưng đến một ngày không muốn nữa, bọn họ còn lại cái gì đây?
Hà Húc Đông đứng dậy ôm lấy Hướng Hiểu Đông bế vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường. Hướng Hiểu Đông vốn đang nhắm chặt mắt vô cùng kinh ngạc, giật mình ngây ngốc nhìn Hà Húc Đông kéo chăn bông bao phủ cơ thể cả hai, đưa cậu ôm vào ngực.
“Húc Đông…” Hướng Hiểu Đông kinh ngạc hô khẽ.
“Nhắm mắt lại.” Hà Húc Đông ngữ khí vẫn như trước bá đạo lạnh lùng, hắn vươn tay để Hướng Hiểu Đông gối lên, ôm lấy cậu.
Hướng Hiểu Đông nghe lời, nằm trong lồng ngực đối phương chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai lắng nghe tiếng tim đập.
Đối diện với yên tĩnh, Hướng Hiểu Đông càng thêm bi ai phát giác mình yêu người này cỡ nào, bất luận đối phương có không thương cậu, cậu vẫn như trước không thể cứu vãn, chỉ cần Hà Húc Đông đối với cậu có chút ôn nhu, cậu liền có thể chịu đựng áp bức cùng lạnh lùng, thậm chí ngay cả chuyện giao dịch cũng có thể vô thức mà quên đi.
Dịu dàng vô tình làm Hướng Hiểu Đông khi say sưa, khi tan nát, thật sự tàn nhẫn!
Trăm thứ tâm tình trong lồng ngực kích động, nước mắt từng giọt từng giọt chậm rãi rơi ra, ướt đẫm vạt áo Hà Húc Đông.
…
Đầu đau quá!
Hướng Hiểu Đông nhay nhay thái dương, trong đầu giống như có người đang gõ, từng đợt, từng đợt đau đớn co rút. Bị cảm sao? Có thể do mấy ngày gần đây cậu bị mất ngủ nên mới sinh bệnh.
Hơn nửa tháng trước sau khi chia tay với Hứa Dĩ Quyên một vài ngày, cha mẹ qua Hiểu Thu biết chuyện lập tức gọi điện kêu Hướng Hiểu Đông phải về nhà.
Lắc lắc đầu xoa gáy, thở dài nhìn vào tập hồ sơ cầm trong tay.
Từ hôm đó tới nay cậu bắt đầu mất ngủ, buổi tối lên giường trong đầu luôn nghĩ về chuyện về nhà phải đối mặt với sự chất vấn của cha mẹ, sự chờ mong của họ, đến tột cùng phải làm thế nào để người nhà không nghi ngờ quan hệ của cậu và Hà Húc Đông.
Lúc này Hà Húc Đông thường xuyên vắng nhà, anh ta đi Australia gặp cha anh ta. Người kia vì quyền thế vứt bỏ vợ con, rồi vợ mới lại không có con nối dõi nên về nước nhận lại Hà Húc Đông, bây giờ ông ta đã ở hắn bên đó.
Từ khi bọn họ ở chung luôn làm việc cùng một chỗ, đây là lần đầu tiên xa nhau. Thiếu hơi ấm cơ thể của người bên cạnh, một mình trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo, Hướng Hiểu Đông càng không thể ngủ.
Xa nhau, khiến cậu càng cảm thấy khó có thể sống thiếu Hà Húc Đông, cũng bởi vậy càng thêm bất an lo sợ. Hướng Hiểu Đông từng nhiều lần đấu tranh tư tưởng nói cho cha mẹ tính hướng của mình, nhưng cậu không có cách nào nói cho cha mẹ biết quan hệ giữa mình và Hà Húc Đông.
Cậu phải nói như thế nào đây? Nói bọn họ là người yêu sao? Biết rõ anh ta đối với mình không hề có thứ gọi là tình yêu bảo cậu làm sao nói ra miệng. Hay là thẳng thắn nói cho cha mẹ biết mình cùng anh ta chỉ là một cái giao dịch, con trai của cha mẹ “được mua” bởi Hà Húc Đông!
Không thể nói. Một khi nói ra, Hướng Hiểu Đông không biết mình có thể đối mặt với những thứ lâu nay vẫn trốn tránh, có thể chịu đựng được tất cả áp lực không?
Tiếng đập cửa vang lên, Hướng Hiểu Đông hồi phục lại tinh thần “Mời vào.”
“Trợ lý Hướng.” Trương Á Cầm cầm trên tay một tập tài liệu đi vào. “Hồ sơ nhân sự của những người mới tuyển, anh xem trước đi.”
Hướng Hiểu Đông chỉ tay ý bảo cô để tập tài liệu lên bàn “Là những ứng viên đã qua vòng hai rồi phải không?”
“Vâng, giám đốc xuất ngoại nói cứ giao cho anh quyết định.” Trương Á Cầm định buông tập tài liệu xuống, chợt nhíu mày, quan tâm hỏi “Sắc mặt anh không tốt lắm, khó chịu sao?”
Hướng Hiểu Đông tại công ty trước giờ đều được lòng mọi người, bởi cậu tính tình ôn hòa, đối với ai cũng tươi cười chào hỏi, làm thân với cậu dễ hơn nhiều so với ông chủ Hà Húc Đông, dù sao cũng là người thân cận. Thường ngày có chuyện gì phải báo cáo, cũng sẽ lén thương lượng với Hướng Hiểu Đông trước, bởi vì lời cậu nói có trọng lượng hơn so với bọn họ.
“Chỉ là có chút đau đầu, cảm ơn cô quan tâm.”
“Thế nhưng sắc mặt anh kém lắm, có muốn nghỉ sớm một lát không?”
“Không sao đâu.” Hướng Hiểu Đông giật mình, cười trả lời “Được rồi, cô ra ngoài đi.”
“Vâng.” Trương Á Cầm cũng không nói gì nữa, xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Hướng Hiểu Đông để tập hồ sơ sang một bên, gắng chịu cơn đau đầu hành hạ tiếp tục phê duyệt công văn, đợi làm xong hết mới cầm lấy tập hồ sơ nhân sự lật xem, lật được vài tờ, Hướng Hiểu Đông lập tức sửng sốt.
Cậu buông tập hồ sơ xuống, vội vã gọi điện thoại.
Ba tiếng âm báo chờ, đối phương nghe máy “A lô.”
Hướng Hiểu Đông hít sâu một hơi. “Mẹ, Hiểu Thu có nhà không?”