Tuyệt Luyến - Chức Vân

Chương 14 :

Ngày đăng: 20:56 20/04/20


“Cậu tỉnh rồi?”



Vừa mở mắt Hướng Hiểu Đông đã bị khuôn mặt tươi cười kề sát làm cho hoảng sợ.



“Anh là ai?” Cậu cảnh giác hỏi.



“Tôi?” Bộ dạng giống như nghe được vấn đề mình cực kỳ chờ mong để được nói, chỉ vào mũi mình sung sướng cười.



Hướng Hiểu Đông không hiểu sao người đối diện lại bày ra thái độ ấy, điều cậu hỏi đáng buồn cười lắm sao?



“Tôi là bác sĩ, cũng là người giám hộ đặc biệt của cậu.”



“Giám hộ đặc biệt?”



“Đúng vậy, tuy rằng không phải tôi cam tâm tình nguyện nhưng bị kẻ tai to mặt lớn kia uy hiếp không thể làm gì khác hơn là đành phải ủy khuất một chút.” Hắn cười hì hì, cảm thấy câu nói của mình rất vui nhộn, căn bản là mặc kệ Hướng Hiểu Đông nghe có hiểu hay không.



Hướng Hiểu Đông thực sự hoàn toàn không hiểu đối phương rút cục muốn nói cái gì?



“Ây… Tôi nói lại một lần nữa cũng được, tên của tôi là Thẩm Chiêu Dương, là bác sĩ của bệnh viện này.” Hắn giúp Hướng Hiểu Đông nâng người dậy, lấy cái gối chẹn vào lưng cho cậu.



“Bác sĩ Thẩm.” Hướng Hiểu Đông gật đầu, nhưng cậu không hiểu vì sao lúc này cậu tỉnh rồi anh ta vẫn chưa rời đi.



“Còn nữa, tôi là bạn học cao trung với Hà Húc Đông.”



“Học cao trung? A…”Hướng Hiểu Đông ngẩn người, nói cách khác bọn họ là cùng trường phải không?



“Thế nên tôi cũng biết cậu, lớp hai, mười bảy tuổi, hội trưởng hội học sinh Hướng Hiểu Đông.” Thẩm Chiêu Dương đút hai tay vào túi áo blouse cười tủm tỉm “Nhưng mà không nghĩ cuối cùng cậu nghỉ hè lại đi du học ở nước ngoài.”



“Tôi đi Anh quốc.” Hướng Hiểu Đông cười đáp lễ, nói là du học không bằng nói là chạy trốn!



“Nhưng biết Húc Đông nhiều năm rồi, tôi còn không biết hai người quen nhau, hơn nữa …hình như rất thân thuộc.” Thẩm Chiêu Dương cười cười, giả như vô tình “Các cậu cao trung thì quen nhau phải không?”



“Uhm.” Hướng Hiểu Đông trong lòng căng thẳng cúi đầu nhăn mày một lúc mới tiếp “Chúng tôi là…là bạn bè.”



Bạn bè… Cậu chỉ có thể nói như vậy, bởi cậu vô pháp có một vị trí trong lòng Hà Húc Đông.



“Bạn bè sao?” Thẩm Chiêu Dương lôi cái ghế ngồi xuống sát giường bệnh, tay xoa xoa cằm đùa giỡn “Tôi cũng là bạn của anh ta đó, nhưng tôi không nghĩ anh ta vì một người bạn sinh bệnh té xỉu mà nháo nhác ôm đi cấp cứu, còn uy hiếp bác sĩ làm giám hộ.”



Nháo nhác? Hướng Hiểu Đông ngây ngẩn cả người, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng Hà Húc Đông dáng vẻ vội vàng như vậy. Có thật là anh ta không? Có phải khi cậu té xỉu là anh ta ôm cậu?



“Sao có khả năng…” Hướng Hiểu Đông thì thào tự hỏi. Trong lòng nhộn nhạo không phân rõ là ngọt ngào hay đau khổ, là mừng hay lo, chỉ biết vì lời nói của Thẩm Chiêu Dương làm tim đập dồn dập.



Thế nhưng Húc Đông đính hôn…Chính là đính hôn đó! Cậu vốn tưởng là Hoàng Thụy Trinh nói chỉ là để cảnh cáo mình nhưng khi cậu thấy Húc Đông gật đầu thừa nhận trong nháy mắt, tia hy vọng cuối cùng vụt tắt.



Ai nha nha, xem ra Hướng Hiểu Đông này hoàn toàn không hiểu cậu ta có bao nhiêu ảnh hưởng đến Hà Húc Đông! Thẩm Chiêu Dương trong lòng suy nghĩ. Nhưng mà, Húc Đông cũng sai đi, suốt ngày bày ra cái hình dạng lạnh lùng như băng tuyết, ai biết anh ta suy nghĩ cái gì! Hừ…cậu ta biết làm sao cơ chứ.



***



“Này, bệnh viện cấm hút thuốc nhé.”



Thẩm Chiêu Dương vừa ra khỏi phòng bệnh liền thấy Hà Húc Đông đang dựa lưng lên tường hút thuốc, trầm tư.



“Sao lại ra ngoài?” Hà Húc Đông nhàn nhạt liếc nhìn, không hề có ý định dập thuốc.



“Cậu về lúc nào?” Thẩm Chiêu Dương dù sao cũng quá quen với thái độ của Hà Húc Đông, có nói cũng vô dụng, cậu ta nhất định không làm.



“Không lâu.” Hắn không muốn nói nhiều, nhìn qua làn khói thuốc uốn lượn tới bức tường trắng toát của bệnh viện, ánh mắt âm trầm.



“Sao không đi vào?” Thẩm Chiêu Dương hất cằm về phía cửa phòng bệnh, “Cậu ta tỉnh rồi, cũng có thể xuất viện ngay.”



“Tôi muốn yên tĩnh một chút.”



“Yên tĩnh?” Thẩm Chiêu Dương nhìn khuôn mặt luôn lạnh lùng của đối phương, cậu ta thoạt nhìn đâu có gì khác? “Cậu vừa làm cái gì sao?”


Hai ngày trước ông sốt ruột từ Australia bay về Đài Loan để muốn chính mình hỏi đứa con trai này đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra.



“Có quan hệ gì? Dù sao ông cũng rất nhanh sẽ tìm được cô con dâu khác thay thế.” Hà Húc Đông cười cười tuyệt không có chút e sợ.



Người trước mắt hắn chỉ là phô trương thanh thế, là cọp giấy giương vuốt, từ lâu đã không thể uy hiếp nhưng vẫn vô tri ngây thơ mà vênh mặt hất hàm sai khiến.



“Mày quả thực làm ta tức chết.” Hà Vĩ Tuấn phẫn nộ đập tay vào thành ghế.



Hà Húc Đông lạnh mặt nhìn cô hộ sĩ xinh đẹp đến cạnh cha chấn an ông ta, hỏi cũng không hỏi một câu đem theo cả hộ sĩ đến nơi ở của hắn, nếu không phải thời cơ chưa chín mùi hắn đã sớm giở mặt.



“Ngày mai mày theo ta đến Hoàng gia xin lỗi.” Ông già phẫn nộ thở dốc “Nói vài câu có ích an ủi Hoàng tiểu thư nghe chưa?”



“Tùy ông.” Hắn thờ ơ trả lời, đôi mắt lại ngước nhìn lên đồng hồ xem thời gian.



“Mày!”



Đứa con trai này càng ngày càng khó khống chế, Hà Vĩ Tuẫn rất lo lắng, có phải ông đã nuôi dưỡng nên một đối thủ của chính mình. Thế nhưng dù sao nó cũng là huyết mạch duy nhất của Hà gia.



Huyết mạch …Đúng! Ông phải vì duy trì hương hỏa mà chịu đựng.



“Dù thế nào đi nữa mày cũng phải cưới vợ, vì hương hỏa của họ Hà này.”



“Nếu nói xong rồi, ông có thể trở về.”



“Đây là thái độ với cha mày sao?” Quả thật bị chọc giận đến cực điểm.



Hà Húc Đông đang định mở miệng nói thì cửa lớn mở ra.



Hướng Hiểu Đông vừa vào cửa đã bị hai người lạ mặt cao to vạm vỡ ngăn cản, nếu không phải từ cửa đã sớm nhìn thấy Hà Húc Đông, cậu có thể cho rằng hai người đó là kẻ cướp hoặc trộm mà phản kháng.



“Bỏ đi.” Giọng nói của Hà Húc Đông đằng sau hai người kia truyền đến, chờ họ dẹp sang hai bên hắn kéo cổ tay Hướng Hiểu Đông thấp giọng “Đi vào bên trong.”



“Húc Đông.” Hướng Hiểu Đông hoàn toàn không rõ tình huống, chỉ cảm thấy cổ tay bị Hà Húc Đông cầm phát đau.



“Đứng lại.” Một giọng nói già nua từ phòng khách vang lên, Hướng Hiểu Đông khẽ ngoái về hướng phát ra âm thanh.



Xe đẩy, còn có, cái loại khí thế này, thần thái này, chắc hẳn là cha của Hà Húc Đông. Hướng Hiểu Đông quay đầu nhìn về Hà Húc Đông thấy ánh mắt anh ta u ám thâm sâu, môi nhếch lên, thể hiện bộ dạng bất chấp.



Hộ sĩ của Hà Vĩ Tuấn đẩy xe hướng tới, ông ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt, ánh mắt nổi lên một tia khinh thường.



Hướng Hiểu Đông rùng mình, cha của Hà Húc Đông sao lại tới nơi này? Chẳng lẽ bởi vì …



“Mày chơi đàn bà chưa đủ còn chơi cả đàn ông sao.”



Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng sự khinh khi trong giọng nói đủ đâm bị thương Hướng Hiểu Đông, sắc mặt cậu tái nhợt, trong lòng nhất thời tràn đầy bất mãn, nhục nhã.



“Tốt nhất ông đừng động vào cậu ấy.” Hà Húc Đông lạnh giọng.



“Hừ. Mày coi trọng nó như vậy sao?”



“Đồ vật của tôi người khác không được động vào cho dù là ông cũng vậy, cha thân yêu ạ.”



Đồ vật? Hướng Hiểu Đông khiếp sợ nhìn về phía Hà Húc Đông.



“Thật sao?” Hà Vĩ Tuấn nhíu mắt nhìn con trai, trong lòng đã có suy tính.



Hà Húc Đông không thèm liếc mắt nhìn cha, hắn chắc chắn lúc này ông ta đang suy tính để đả thương hắn hơn nữa tuyệt đối sẽ nhằm vào người trong lòng hắn hiện tại.



Xem ra hắn phải nhanh chân hơn.



Không thể hạ thủ lưu tình…trong lòng khẽ cười nhạt. Cha à, là ông tự chặt đứt con đường của mình.



“Chúng ta đi.” Hà Vĩ Tuấn khoát tay ra lệnh cho hộ sĩ đẩy xe ra cửa. Trước khi rời đi ông quay đầu nhìn về phía Hướng Hiểu Đông hừ một tiếng khinh thường.