Tuyệt Luyến - Chức Vân

Chương 18 :

Ngày đăng: 20:56 20/04/20


Hoàng hôn, trong công viên, Hướng Hiểu Đông đưa em gái tới một cái ghế băng, cùng ngồi xuống. Hai người lặng im nhìn người qua lại tản bộ, xa xa có nhóm trẻ nhỏ đang nô đùa.



“Cha mẹ có khoẻ không?” Lặng im hồi lâu, Hướng Hiểu Đông đành mở miệng trước, phá vỡ không khí trầm mặc.



Hướng Hiểu Thu mỉm cười gật đầu, nhìn anh trai thấy anh ừ nhẹ một tiếng.



“Vậy là tốt rồi.” Hướng Hiểu Đông cười cười, không nói gì nữa.



“Anh…” Hướng Hiểu Thu ngước lên nhìn anh, nhẹ giọng “Vì sao anh… không mắng em?”



“Vì sao anh phải mắng em?” Cậu mỉm cười.



“Em đã nói những lời như thế…” Nói xong câu đó, giọng bắt đầu nghẹn ngào “Anh, vì sao anh không tức giận? Em đã nói những lời quá đáng!”



“Em không sai, thế nhân… vốn vẫn thường phản ứng với chuyện như thế.” Hướng Hiểu Đông bình thản, có phần hờ hững. Sự tình đã đến nước này, oán hận hay hối hận cũng chẳng được gì, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn, nén đau lòng coi như chuyện đã rồi… Không thể thay đổi.



“Không đúng, là lỗi của em” Hướng Hiểu Thu cắn môi kiên quyết lắc đầu. “Tình cảm… Vốn dĩ không nên dựa vào giới tính đề đánh giá, nói với anh như thế, đều là em sai.”



Hướng Hiểu Đông giật mình, đáy lòng cảm thấy cảm động. Những tưởng rằng cả đời sẽ bị người nhà vứt bỏ, không ngờ rằng còn có ngày trở về.



“Di Quyên đã tát em một cái.”



Hướng Hiểu Đông kinh hãi, cô gái tính nết dịu dàng kia lại đánh Hiểu Thu sao?



“Em… Em đi tìm Di Quyên, nói cho bạn ấy biết chuyện.” Cô cúi thấp đầu, giọng run run “Bạn ấy mắng em, nói em từng bảo với bạn ấy là anh đối xử tốt với em thế nào, rất yêu thương em, bây giờ chẳng qua vì một chuyện như vậy lại không nhận anh sao? Bạn ấy mắng em hèn mọn, đem việc thất tình của mình đổ lỗi lên đầu anh, là bạn ấy mắng em tỉnh ra.”



Cô ngước lên, trong mắt ậng nước.



“Thật xin lỗi…” Hướng Hiểu Thu vừa khóc vừa nói “Anh mắng em đi! Anh cứ mắng em đi, anh luôn đối tốt với em, cưng chiều em, nhưng em không hề nghĩ cho anh, còn ích kỷ đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu anh.”



“Hiểu Thu…” Hướng Hiểu Đông thở dài “Anh sao lại mắng em chứ, em là em của anh mà!” Từ nhỏ đã che chở cho nó, cậu cũng chưa từng nghĩ làm đau nó, cậu sao có thể mắng nó, đánh nó? Huống hồ em gái đã nói với cậu những lời này đã khiến cậu vô cùng cảm động.



Hướng Hiểu Thu hít sâu vài hơi, nhịn xuống cơn khóc, nhưng Hướng Hiểu Đông đưa tay khẽ vuốt tóc cô, cô rốt cục chịu đựng không nổi, khóc ra tiếng.



“Em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi” Cô nức nở “Em… Em làm anh chịu khổ… Còn hại anh bị cha…”



Hướng Hiểu Đông đợi em gái khóc một lúc, sau mới nhẹ giọng “Dù sao… Đây vốn là chuyện sớm hay muộn, để mọi người biết cũng không phải không tốt.”



Đúng vậy, vốn là chuyện sẽ xảy ra, sớm hay muộn mà thôi, chỉ có bản thân cậu luôn muốn trốn tránh kết quả. Nhưng, một lần như vậy cũng tốt, bởi vì đã quá mệt mỏi, không muốn chìm đắm trong tình cảm, cũng không muốn tiếp tục ẩn náu cẩn thận sợ cha mẹ biết. Đúng vậy, như thế cũng tốt.



Ngẩng lên nhìn trời, Hướng Hiểu Đông hít sâu, nhắm mắt lại, tựa như đang hưởng thụ ánh mặt trời lành lạnh buổi hoàng hôn.



Đắm chìm trong ánh sáng vàng nhạt, khoé miệng nhếch ra thành nụ cười nhạt nhẽo, càng cười lại càng thấy bi thương. Có rất nhiều thứ em gái không thể hiểu.



Hướng Hiểu Thu nhìn anh trai, không tự chủ ngưng khóc. Lần đầu tiên phát hiện, hoá ra đẹp động lòng người có thể dùng để nói về một người đàn ông, mà người đó lại là anh trai cô lúc này.



Trong nhát mắt, Hướng Hiểu Thu mới hiểu cô chưa bao giờ biết được trong lòng anh trai nghĩ cái gì. Là do anh ấy che giấu cảm xúc quá tốt sao? Có lẽ để duy trì yên ổn trong gia đình, nhưng cũng đồng nghĩa với việc mọi người chỉ hưởng thụ sự yên ổn, chưa bao giờ từng cố gắng hiểu xem trong lòng anh ấy đang suy nghĩ gì…



Bọn họ đều ích kỷ! Chẳng lẽ gia đình ngọt ngào an bình này cũng chỉ là xây dựng trên sự giả tạo sao?



“Anh…” Hướng Hiểu Thu khẽ gọi, thấy anh trai quay sang nhìn mình, cô mới nói tiếp “Từ nhỏ anh cứ như vậy, chuyện gì cũng suy nghĩ cho mọi người, vì cha mẹ, nỗ lực trở thành đứa con trai ngoan không làm cha mẹ lo lắng, ở trước mặt em, anh cũng cố gắng làm anh trai tốt…”



“Anh làm như vậy bởi cha mẹ và em là những người quan trọng, anh chỉ hy vọng mọi người được vui vẻ, chỉ thế thôi.”



“Nhưng mà em chưa bao giờ làm cái gì cho anh, anh cũng thế? Bản thân anh được vui vẻ chẳng nhẽ không quan trọng?”



Hướng Hiểu Đông giật mình, cúi đầu nhìn hai bàn tay xiết chặt, không nói.



“Anh… Không vĩ đại như em nói.” Cậu khe khẽ lên tiếng, cười khổ “Có một số việc, anh còn tự ý làm…”



“Là ở bên người kia sao?”



Hướng Hiểu Thu không chỉ đích danh, nhưng Hướng Hiểu Đông biết cô nói đến ai. Trầm mặc một lúc lâu, cậu gật đầu thừa nhận.
Hướng Hiểu Đông gào khóc tới mờ cả mắt, miệng không ngừng lặp lại “Sao anh ta có thể làm như vậy?”



Kỳ Quân và Thẩm Chiêu Dương hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đoán tuyệt đối là có quan hệ tới Hà Húc Đông.



Hà Húc Đông kia rốt cuộc đã nói gì, lại khiến Hướng Hiểu Đông kịch liệt phản ứng tới mức này. Bởi vì từ lúc Hướng Hiểu Đông chia tay Hà Húc Đông ở tạm nhà họ mấy ngày, họ chưa từng thấy bộ dạng này của cậu ta, không khống chế được… Khóc đến mức người ta đau lòng.



Kỳ Quân vẫn như cũ, không hỏi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Hướng Hiểu Đông đã khóc khàn cả giọng, chờ cho tới khi cậu ta khóc mệt, cậu mới đưa kẻ thất thần trở về phòng nghỉ ngơi.



Sau khi Hướng Hiểu Đông tỉnh dậy, cậu ta không giải thích gì cả. Sau lại giả vờ hành động như chưa có chuyện gì xảy ra, cố gắng duy trì hoạt động thường ngày, nhưng lại thường thất bại, tỷ như hiện tại, bộ dạng ngơ ngẩn thất thần. Này, tuyệt đối là bởi người mấy ngày ở bên ngoài kia.



“Hiểu Đông.” Rốt cục Kỳ Quân phải lên tiếng gọi người đã cầm chén trà mười mấy phút đồng hồ.



Giống những ngày vừa qua, Hướng Hiểu Đông đáp khẽ lại một tiếng, cậu ta nhanh chóng thu hồi vẻ mặt mờ mịt, cúi đầu uống cốc trà đã nguội lạnh.



Kỳ Quân không hỏi nữa, chỉ lấy nước sôi rót vào trong ấm trà, sau đó tiếp tục xem sách.



Không gian im lặng, chỉ có tiếng Kỳ Quân lật giở sách, tiếng nước sôi kêu lục bục. Hướng Hiểu Đông rót thêm cho mình một chén trà, không nói gì nhìn xuống sân, giật mình.



Một lát sau, cửa vang lên lên một tiếng cạch, sau đó là tiếng cầm tay nắm đẩy cửa. Kỳ Quân nhanh chóng gấp sách ngẩng lên, trên miệng thoáng hiện nét cười, không nhanh không chậm đứng dậy đi ra cửa.



Hướng Hiểu Đông hoàn hồn nhìn bóng lưng Kỳ Quân, trong lòng cảm thấy chua xót.



Cậu biết Kỳ Quân vốn bộ dạng hờ hững, trái tim của cậu ra lại vì tình nhân mà nhảy nhót. Mặc dù không có nhiều cảm xúc biểu hiện nhưng mỗi lần Thẩm Chiêu Dương trở lại, Kỳ Quân đều buông tay việc đang làm để tới cửa nghênh đón, chỉ vì có thể khiến cho người yêu vừa bước vào cửa có thể nhìn thấy mình.



Chuyện của hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, hân hoan vui vẻ. Còn cậu? Cậu cùng Húc Đông có thể coi là lưỡng tình tương duyệt sao?



Hạnh phúc tựa hồ với tay ra là chạm tới, lại dường như cách thật xa xôi.



“Tôi đã về.” Thẩm Chiêu Dương lên tiếng, sóng vai cùng Kỳ Quân vào phòng khách.



Hướng Hiểu Đông nhìn Thẩm Chiêu Dương một cái, gật đầu chào, yên lặng uống trà.



“Hôm nay cũng vẫn vậy?” Thẩm Chiêu Dương nhỏ giọng thì thầm bên tai Kỳ Quân.



“Ừ.” Kỳ Quân gật gật đầu, nhẹ giọng hỏi lại “Người kia thì sao?”



“Giống thế.” Nói xong thở dài một hơi, hắn đặc biệt phóng đại âm lượng nói “Anh ta còn ở bên ngoài.”



Hướng Hiểu Đông thoáng run, trà nóng bỏng cả tay nhưng như cũ không chịu nói câu nào.



“Hướng Hiểu Đông, rốt cuộc cậu…” Thẩm Chiêu Dương nhịn không được muốn mở miệng khuyên bảo.



“Chiêu Dương!” Cắt ngang lời hắn là Kỳ Quân.



Thẩm Chiêu Dương nhíu mày, thấy Kỳ Quân lắc lắc đầu. “Nhưng mà…” Tuy hiểu được Kỳ Quân muốn chờ Hiểu Đông nguyện ý nói chuyện nhưng chậm chạp thế này hắn thật sự nhìn không nổi.



“Anh mệt mỏi rồi, đi tắm rửa được không?” Kỳ Quân lộ ra nụ cười yếu ớt, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại loé lên ý cảnh cáo, muốn hắn đừng lắm miệng.



Quên đi! Quên đi! Thẩm Chiêu Dương giơ cờ trắng đầu hàng. Nếu chút nữa Kỳ Quân nổi giận, sẽ mất công khiến cậu ấy dịu lại.



Khoé miệng nhếch lên nụ cười mờ ám, nhanh như chớp trộm hôn lên môi Kỳ Quân.



“Anh!” Kỳ Quân thẹn quá hoá giận giơ nắm tay lên, Thẩm Chiêu Dương nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường, lao vào phòng tắm.



Kỳ Quân hung hăng trừng mắt nhìn kẻ bỏ chạy, hai má lại không tự chủ được phiếm hồng… Anh ta biết rõ cậu không thích trước mặt người khác tỏ cử chỉ thân mật, còn cố ý…



“Kỳ Quân…”



Tiếng gọi khiến Kỳ Quân định thần quay đầu lại, đôi mắt đen mang theo bất lực của Hướng Hiểu Đông nhìn cậu, đây là lần đầu tiên sau mấy ngày qua anh ta nhìn cậu như thế, cũng là thứ Kỳ Quân vẫn đang chờ đợi.



Trên môi khe khẽ hiện lên nụ cười nhẹ. Cuối cùng cũng đã tới rồi sao?