Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 14 : Lấy khí dưỡng dược
Ngày đăng: 10:24 18/04/20
Sắc mặt Thiên Nguyên hơi trầm xuống, dù sao Dạ Thiên Phong cũng là đồ đệ hắn, bị người khác nói như vậy, sắc mặt có thể đẹp nổi sao?
“Triệu lão, dù đứa bé kia khảo nghiệm được thiên phú rất mạnh cũng kém Phong
Nhi đi? Hắn ngoại trừ thiên phú tu luyện trác tuyệt, còn có thể trở
thành một đan dược sư.”
Thấy sắc mặt khó coi của Thiên Nguyên, Triệu lão mới ý thức được mình nói hơi quá.
“Thiên Nguyên đại sư, ngươi sai rồi, thiên tài kia không phải một đứa bé mà là một thiếu nữ khoảng 14 tuổi.”
“14 tuổi?” hàng lông mày trắng của Vô Ngu hơi nhíu lại, khó hiểu nói, “Cách ba năm chúng ta đều giúp mọi người tiến hành khảo nghiệm thiên phú miễn phí, tuổi thiếu nữ này không phải đã từng khảo nghiệm rồi sao? Triệu
lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tình huống chân thật ta cũng không rõ lắm, có điều thiếu nữ kia là thiên phú vô sắc trong truyền thuyết!”
Đỉnh cao võ đạo chính là vô sắc.
Cho nên, người có thiên phú vô sắc nhất định sẽ đạt đến thành tựu mà người bình thường không thể đạt được.
Vô Ngu đột nhiên đứng lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Triệu lão: “Ngươi nói thật sao?”
“Là thật” Triệu lão hung hăng nuốt nước miếng, vẻ mặt kích động nói, “Nói
thật, đến bây giờ ta còn không dám tin có người mang thiên phú vô sắc
xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện trước mắt ta. Sau đó ta có cho nàng
tiến hành khảo nghiệm tinh thần lực, kết quả là cục đá khảo nghiệm kia
ăn no quá, trực tiếp vỡ nát.”
Vô Ngu há hốc miệng, trong lòng cực kì chấn động.
Lát sau hắn mới hoàn hồn, cười khổ lắc đầu: “Ta đột nhiên có ý định muốn
thu nhận đồ đệ...”Thân thể Thiên Nguyên run vài cái, còn chưa hết chấn
động đã bị lời nói của Vô Ngu làm ngây ngẩn cả người.
Vô Ngu đại
sư đó là ai? Thủ tịch đan dược sư Thanh Vân Môn, ngay cả môn chủ cũng
phải cho hắn ba phần thể diện, lúc trước nữ nhi của môn chủ muốn bái hắn làm thầy, hắn cự tuyệt không chừa chút mặt mũi nào. Hiện tại hắn thế
nhưng nói muốn thu đồ đệ?
Có điều, dựa vào thiên phú của thiếu nữ kia quả thật có tư cách làm đồ đệ Vô Ngu đại sư. Khó trách Vô Ngu đại
sư luôn tâm cao khí ngạo cũng động tâm.
tiếp ngã lăn từ trên bậc cầu thang xuống, chật vật lăn vài vòng.
Lần này ngã suýt chút nữa làm xương cốt già yếu của nàng gãy nát.
“Ai u, ai u!” Lão ma ma nằm trên mặt đất kêu rên, thậm chí không bò dậy nổi, đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
“Vương ma ma, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Bọn nha hoàn thấy thế, vội vàng chạy tới đỡ lão ma ma dậy.
“Là Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đẩy ta, đáng thương xương cốt lão già tận
tâm tận lực vì Mộ gia, không ngờ sáng sớm đến kêu tiểu thư dậy, nàng lại đối xử với ta như vậy.”
Vương ma ma khóc lóc kể lể kêu rên,
giống như Mộ Như Nguyệt thật sự khi dễ nàng vậy. Nhưng lại không phát
hiện sau khi nàng nói những lời này, sắc mặt mọi người đều có vẻ cổ
quái.
Nàng kinh ngạc xoay người nhìn theo ánh mắt của mọi người,
nghiễm nhiên phát hiện thiếu nữ thần sắc lạnh nhạt vẫn ngồi trên giường, khóe miệng mỉm cười nhìn nàng. Nhưng ý cười lạnh băng làm người ta rùng mình.
Từ lúc Vương ma ma ngã đến giờ chỉ mới mấy giây mà thôi,
thời gian ngắn như vậy, nếu thật là Đại tiểu thư đẩy, căn bản không kịp
trở lại ngồi trên giường. Cho nên, ngay cả Vương ma ma cũng không biết
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mộ Như Nguyệt xuống giường, mang
giày, lúc đi đến bên cạnh Vương ma ma, bước chân hơi dừng một chút, khóe môi cong lên, ánh mắt mang lãnh ý: “Đừng đắc tội ta, nếu không sẽ gặp
báo ứng giống như vừa rồi!”
Lúc này, Mộ Như Nguyệt lóa mắt như vậy, tựa như một viên minh châu tỏa sáng chói lọi.
Nhất thời bọn nha hoàn đều ngây ngẩn cả người, thiếu nữ lạnh băng mà lóa mắt kia là Đại tiểu thư phế vật Mộ Như Nguyệt sao? Sao lại có cảm giác như
đã thay đổi thành một người khác.
Không để ý tới ánh mắt mọi người, Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực đi về hướng đại sảnh Mộ gia.
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào Mộ Như Nguyệt cho nên không ai phát
hiện, thời điểm nàng rời đi, tiểu thú màu đen trong ngực nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời mang theo khí phách thô bạo.