Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 164 : Lão nhân không biết xấu hổ (2)
Ngày đăng: 10:25 18/04/20
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Mẫn, cười mỉa
mai, thanh âm lạnh băng không có chút độ ấm: “Đây là toàn bộ lực lượng
của ngươi?”
Tiêu Mẫn trợn tròn mắt, giờ khắc này nàng chỉ thấy nụ cười trào phúng của đối phương, nhất thời đầu óc có chút mê mang...
“Này... sao có thể?”
Trong nháy mắt khi nàng ngã xuống, trong đầu nàng chỉ xuất hiện câu hỏi này.
Vì sao nàng dùng toàn lực công kích sau khi phá vỡ cấm kị, nàng còn có thể sống sót? Vậy nàng làm như thế vì cái gì? Linh hồn phải nhận một tháng
tra tấn?
Nhưng không đợi nàng kịp hối hận, đã mất đi ý thức...
Trên đường phố, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Mộ Như Nguyệt, nếu nói
Tiêu gia rất mạnh, vậy Mộ Như Nguyệt kia nhận công kích cường đại như
vậy mà vẫn không chết?
Đó là biến thái!
Bọn họ vẫn luôn cho rằng người thắng cuối cùng là Tiêu Mẫn, ai ngờ lại là kết quả này...
“Nguyệt Nhi!” một thanh âm nôn nóng từ phía sau truyền đến.
“Nguyệt Nhi!” một thanh âm nôn nóng từ phía sau truyền đến.
Rồi sau đó một thân ảnh xẹt qua không trung, dừng lại trước mặt Mộ Như
Nguyệt. Chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ dị thường, hơi thở tà mị mà cường đại, ánh mắt có chút lo lắng.
“Nguyệt Nhi, vì sao ngươi nhận lời khiêu chiến của người Tiêu gia?”
Mộ Như Nguyệt trừng mắt hắn một cái, tức giận nói: “Còn không phải ngươi chọc họa?”
Thân thể Dạ Vô Trần hơi cứng lại, hai tay bắt được bả vai nàng, ánh mắt
nghiêm túc: “Nguyệt Nhi, về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, có lẽ so thực lực nàng không phải đối thủ của ngươi, nhưng có vài thế
lực lớn sẽ có một ít thủ đoạn bào hộ tính mạng, nếu sau này có người tìm đến cửa cứ giao cho vi phu giải quyết, bất luận là nam nhân dây dưa
ngươi hay nữ nhân muốn chen vào giữa chúng ta, vi phu đều sẽ tự mình xử
lý.”
Nói tới đây, trong lòng hắn cảm thấy áy náy, tự trách.
Có lẽ đêm qua hắn không nên tha cho nữ nhân này...
Nam nhân xoay người nhìn về phía nữ tử nằm trên đất, ánh mắt trở nên âm
lãnh, hơi thở cường đại tản ra quanh người, "oanh" một tiếng đánh về
phía thiếu nữ trên mặt đất.
“Dám động tới một cọng lông tơ của nàng, bổn vương muốn ngươi hối hận cả đời.”
Chết? Không, chết thì quá dễ dãi, hắn muốn nữ nhân này sống không bằng chết!
Đối với loại nữ nhân cao ngạo này, trở thành một phế vật còn khiến nàng
thống khổ hơn cái chết.
“Dừng tay!”
Đột nhiên, phía chân
trời truyền đến một tiếng rống to đầy phẫn nộ, nhưng mà, Dạ Vô Trần căn
bản không dừng động tác, nguyên khí cường đại đánh vào cơ thể Tiêu Mẫn,
hóa thành một bàn tay hung hăng bóp nát đan điền nàng.Lạch cạch.
Âm thanh thanh thúy rõ ràng dễ nghe như thế, vang lên trên đường phố yên tĩnh...
“Tiểu tử thúi, lão phu bảo ngươi dừng tay, có nghe hay không? Nếu dám thương
tổn cháu gái lão phu, lão phu sẽ cho ngươi chết không tử tế!”
Thanh âm rống giận vừa dứt, một lão giả đứng trước mặt Tiêu Mẫn.
Ánh mắt Lão nhân áo bào màu xám tro trừng Dạ Vô Trần như muốn nứt ra, lửa
giận trong mắt hừng hực thiêu đốt, vô tận sát khí phát ra, phẫn nộ rống
lên: “Ngươi đả thương cháu gái ta, nhất định phải đền mạng, không chỉ là ngươi, ngay cả cha mẹ thê nhi ngươi cũng phải trả giá đắt!”
Đúng lúc này, một tiếng khóc nức nở truyền đến.
“Trưởng lão, tiểu thư... tiểu thư vận dụng cấm kị, hơn nữa hình như đan điền
hỏng rồi.” Ngân Hoàn ngẩng đầu nhìn lão nhân áo xám, nức nở nói.