Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 31 : Vô ngu đại sư bênh vực người mình
Ngày đăng: 10:24 18/04/20
“Đồ nhi ngoan, ngươi yên tâm, nếu ngươi đã trở thành đồ đệ ta, sư phụ sẽ không cho phép bất cứ ai khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi nói một câu ta sẽ
hung hăng giáo huấn tiểu tử kia.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Mộ Như
Nguyệt có dung mạo và thiên phú như vậy mà bị từ hôn, Vô Ngu liền hận
không thể lập tức đi giáo huấn tên tiểu tử thối có mắt mà không nhìn ra
vàng ngọc.
Đồ đệ của hắn ai dám khi dễ? Ai dám thì cứ chờ hắn tìm tới cửa trả thù đi.
“Không cần.” Mộ Như Nguyệt lắc đầu, khẽ cười nói, “Dù hắn không từ hôn ta cũng sẽ làm như vậy, loại ngựa giống đầy vi khuẩn như hắn không xứng với
ta.”
Nghe thiếu nữ nói vậy, lửa giận của Vô Ngu đại sư liền bị
dập tắt, hắn cười ha ha nói: “Không tồi, bỏ qua đồ đệ ta là tên tiểu tử
kia không có phúc khí, dựa vào năng lực của ngươi đương nhiên có thể gả
cho một nam nhân ưu tú hơn hắn gấp trăm lần, không phải nam nhân ưu tú
thì không thể xứng với đồ đệ ta.”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lóe lên, nói: “Mặt khác, chuyện ta bái ngươi làm sư phụ tạm thời đừng nói cho bất kì ai.”
“Vì sao?” Vô Ngu nghi hoặc chớp chớp mắt, hắn đang muốn thông báo cho toàn
bộ Thanh Vân Mộ biết mình thu được một đồ nhi tốt, thuận tiện kích thích thầy trò Thiên Nguyên luôn.
“Đạo lý rất đơn giản, con đường ta
lớn lên không cần quá mức thuận lợi, ngươi cứ luôn bảo hộ, trợ giúp ta,
người biết mình không phải một phế vật!
Vô Ngu kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, tuy hiện giờ nàng đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng...
Ban đêm, ánh trăng như nước nhộn nhạo từng gợn sóng.
Trước cửa một tòa nhà cách Mộ phủ không xa, một nam nhân chắp tay sau lưng,
ánh mắt thâm thúy như bầu trời đêm, trong đó ẩn chứa cảm xúc phức
tạp.Nam nhân này mặc một bộ trường bào màu bạc, dung nhan tuấn mỹ như
thần được ánh trăng nhàn nhạt bao phủ, mỹ khiến người ta hít thở không
thông, nam nhân tuấn mỹ tựa hồ có thể át cả ánh trăng.
“Chủ tử, có muốn thuộc hạ đi giải quyết nữ nhân sắp thành thân với ngươi hay không?”
Phía sau, một nữ tử mặc đồ đen cung kính quỳ trên mặt đất, vẫn luôn cúi đầu, bởi vì nàng biết hắn không thích người khác nhìn thẳng vào hắn, dù chỉ
là cái bóng.
“Không cần!”
“Nhưng mà, chủ tử, nếu nữ nhân kia vào phủ sẽ thấy được vài thứ, nếu để cho người khác biết chủ tử...”
“Cút!”
Thanh âm hắn rất thấp nhưng lại lộ ra một tia âm trầm, làm cho tim Điệp Y run rẩy.
Chủ tử giữ lại nữ nhân kia? Vì sao? Nữ nhân kia chỉ là một phế vật mà thôi, vì sao chủ tử trước nay không gần nữ sắc sẽ bảo hộ nàng?
Điệp Y cúi đầu càng thấp, ngăn không cho trái tim run rẩy, nói: “Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Nàng biết mình không thể có tình cảm, nhưng đôi khi lại không khống chế
được, điều duy nhất có thể làm chính là không để người khác biết phần
tình cảm này...