Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 312 : Học phủ khảo hạch (2)

Ngày đăng: 10:27 18/04/20


Thấy muội muội mình hiểu chuyện như thế, Triệu Thiên Minh vui mừng nở nụ cười...



Trong sơn cốc, thanh y nữ tử cười tươi như hoa, ánh mắt tò mò nhìn khắp nơi tựa như đối với tất cả mọi thứ ở Trung Châu này đều cảm thấy tò mò.



Trong lòng Mộ Như Nguyệt cũng nổi lên gợn sóng.



Không biết vì sao, Trung Châu này cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như nàng đã từng sinh sống ở nơi này.



"Ngươi tên Lôi Phong?" Mộ Như Nguyệt cười như không cười nhìn thanh y nữ tử bên cạnh.



Thanh y nữ tử chớp chớp mắt, cười nói: "Tên ta là Diêu Vân Thanh, tên Lôi Phong này xuất phát từ quê hương ta, dùng để chỉ người làm việc tốt nhưng không muốn để lại tên tuổi, cho nên không muốn nói ra tên mình thì sẽ nói mình là Lôi Phong."



"Quê hương của ngươi... có phải là Trung Hoa không?"



"Đúng đúng đúng, quê hương của ta chính là Trung Hoa... Ách, ngươi.... ngươi ngươi ngươi làm sao mà biết được?" Thanh y nữ tử kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, nhất thời ngây ngẩn cả người.



Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói: "Bởi vì quê hương ta cũng gọi là Trung Hoa, ở đó cũng có người gọi là Lôi Phong, Lôi Phong kia cũng là người làm chuyện tốt không muốn để lại tên...""..."


Tình cảnh đó quá mức chấn động giống như chỉ có thể nhìn thấy trên TV, Diêu Vân Thanh chưa từng nghĩ mình có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở ngoài đời thực.



"Sau đó, có một nữ nhân bị ám toán trọng thương, đợi những người đó rời đi, ta bỗng nhiên nổi hứng muốn làm Lôi Phong chạy đến cứu nữ nhân kia, ai ngờ trên người nữ nhân kia nổi lên một trận cuồng phong, sau đó ta liền đến cái nơi này, ở trong thân thể một nữ tử tên là Diêu Thanh Vân."



Diêu Vân Thanh ủy khuất kể lại chuyện cũ, nàng bất quá chỉ là một người qua đường tốt bụng mà thôi, vì muốn cứu người mà lạc tới nơi xa lạ này.



"Đúng rồi, ngươi làm sao mà tới đây?"



"Cái này..." Mộ Như Nguyệt hơi do dự nhìn Diêu Vân Thanh.



Hẳn là không thể nói cho nữ nhân này biết, nữ tử đánh nhau ở núi Trường Bạch kia là mình đi? Cũng vì mình mà liên lụy Diêu Vân Thanh xuyên tới đại lục Thần Vũ này.



Lời này nàng làm thế nào cũng không nói nên lời.



"Ta là... ngủ, đang ngủ thì tới nơi này."



Khi đó nàng đã chết, nói là đang ngủ thì tới nơi này cũng không có gì sai...



"Ngủ liền tới đây?" Diêu Vân Thanh khẽ chớp mắt, đồng tình nói, "Ngươi làm sao còn xui xẻo hơn ta? Tốt xấu gì ta vẫn có ý thức mà xuyên qua, ngươi cư nhiên ngủ liền xuyên qua, ta còn chưa hỏi ngươi xưng hô thế nào."