Tuyệt Sắc Quốc Sư

Chương 7 : Hạ

Ngày đăng: 20:32 21/04/20


Thái tử cùng quốc sư ở trong xe ngựa, những điều hai người bên ngoài vừa nói đều nghe được nhất thanh nhị sở.



Hoàng Phủ Dật nhịn không được lắc đầu, “Sư phụ thật là thích đùa, lúc nào cũng khi dễ Tiểu Tuyên tử.”



Tĩnh Huyền lạnh nhạt cười, “Đạo trưởng trời sinh tính tình hoạt bát, dọc đường đi có ông làm bạn, Tiểu Tuyên Tử cũng rất vui vẻ, sẽ không để ý đâu.”



“Vậy quốc sư đây thì sao?” Hoàng Phủ Dật dùng một ngón tay nâng chiếc cằm xinh đẹp tuyệt trần lên, dùng ngữ khí khinh thường nói, “Sư bá luôn nói ta khi dễ ngươi, ngươi nói xem, có phải ngươi bị khi dễ cũng rất vui vẻ không?”



Tĩnh Huyền nói phải cũng không được, nói không phải cũng không xong, khuôn mặt trắng nõn vì xấu hổ mà đỏ ửng lên đáng yêu vô cùng.



Hoàng Phủ Dật lần trước khi hèn hạ “bức cung” đã biết chắc quốc sư thích mình, giờ thấy hắn đỏ mặt, trong lòng lại càng mừng rỡ đến ứa nước bọt, sấn tới nâng khuôn mặt tuyệt mỹ của ái nhân hôn lên một cái thật sâu…



Ngay khi củi khô lửa bốc, thuốc súng chuẩn bị phát nổ thì ngoài xe đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi…



“A A….. cứu mạng! Yêu quái! Có yêu quái!”



Tiểu Tuyên Tử ngã ngồi dưới đất, thần sắc kinh hãi thét chói tai!



Thái tử cùng quốc sư tay trong tay phi ra khỏi xe ngựa, liếc mắt nhìn thấy một kẻ tóc tai bù xù, giữa hai phiến môi lộ ra hai chiếc răng nanh thật dài, tướng mạo vô cùng dữ tợn đang đạp một chân lên người Tiểu Tuyên Tử.



Hoàng Phủ Dật cùng Tĩnh Huyền đã từng xem qua một bức họa ở trấn phía trên, tướng mạo người này cùng bức họa giống nhau như đúc, trong lòng không khỏi cả kinh.



Chẳng lẽ Phi Ma sơn này có hấp huyết cuồng ma thật sao?



Hoàng Phủ Dật cầm chặt Kình Nhật thần kiếm đã theo mình nhiều năm, dùng thanh âm lạnh lùng nói, “Yêu nghiệt phương nào? Giữa ban ngày ban mặt dám ra đây đả thương người?”



Yêu quái cũng không trả lời, chỉ cúi người túm lấy Tiểu Tuyên Tử vác lên, sau đó chạy một mạch vào rừng cây!



“Ngươi ở lại đây chờ ta, ta sẽ đuổi theo!” Hoàng Phủ Dật cầm thần kiếm trong tay, chạy đuổi theo!



“Điện hạ!” Tĩnh Huyền làm sao có thể để cho y một mình đi vào nơi hung hiểm, lo lắng đến cuống cuồng, đang muốn thi triển pháp thuật, đột nhiên sau lưng xuất hiện một trận kình phong…….



Tĩnh Huyền nhanh chóng xoay người vung tay áo, thi triển pháp thuật bay lên giữa không trung……




Nhớ tới tình cảnh kinh hiểm lúc nãy, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi!



“Quốc sư, thật không ngờ yêu quái hút máu cư nhiên lại là một con nhện lớn!”



“Vậy cũng không hẳn, chân tướng sự việc thường không thể đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.”



Tĩnh Huyền trong lòng hết sức rõ ràng, con nhện kia tám phần là do hồng phát nam tử phái tới. Chưa chắc có quan hệ với Hấp Huyết ma.



Nhưng nam tử kia tột cùng là ai? Và có ý đồ gì với bọn họ?



Nếu như gã là nhắm vào thái tử, chính mình càng phải tuyệt đối vạn phần cẩn thận, dù phải liều mạng cũng nhất định phải bảo vệ điện hạ yêu dấu được chu toàn.



Tĩnh Huyền chỉ lo suy nghĩ đến lai lịch của tên nam tử kia, lại quên mất một chuyện vô cùng trọng yếu.



Thái tử đứng bên cạnh nghe Tiểu Tuyên Tử nói chính mình anh dũng thế nào, phong độ ra sao, cảm thấy vô cùng dương dương đắc ý, nhưng không nghĩ tới cái tên quốc sư ghê tởm kia lại đối với mình ngay cả một câu khen ngợi cũng không có, quả thật khiến y tức giận đến tái mặt!



Tiểu Tuyên Tử từ nhỏ đã lớn lên trong cung, nên giỏi nhất chính là việc nhìn sắc mặt chủ tử!



Bây giờ thấy thái tử vẻ mặt xanh mét, đã rõ ràng có chỗ nào đó không đúng, vội vàng nháy nháy mắt với quốc sư mấy cái.



Khen vài câu, mau mau khen thái tử điện hạ vài câu đi mà!



Tĩnh Huyền thấy Tiểu Tuyên Tử cứ liếc liếc mắt với mình, vẻ mặt vô cùng quái dị, lại tưởng rằng hắn bị trúng yêu pháp của nhện tinh, không khỏi quan tâm hỏi, “Tiểu Tuyên tử, có muốn bần tăng làm phép trừ tà cho ngươi không?”



Ngất!



Tiểu Tuyên tử anh dũng ngã xuống, hơn nửa ngày cũng không bò dậy nổi…



Quốc sư ơi quốc sư, ngươi với thái tử đúng là trời sinh một đôi!



Đều là kẻ có thể lăn qua lăn lại người ta đến chết!