Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 392 : Nhập học (8)

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Phút chốc, trong đại điện vang lên những tiếng hít vào kinh ngạc, sắc mặt ai nấy đều trở nên trắng bệch hết sức khó coi.



“Thời gian không còn sớm nữa, mọi người dẫn các sư đệ đi làm quen một chút đi, tiểu tử này, tạm thời sẽ do ta chỉ dạy.” Dứt lời, Phạm Cẩm mặc kệ biểu tình trên mặt đám đệ tử kia đang hết sức kinh hãi, vỗ một cái lên bả vai của Quân Vô Tà, ý là muốn nàng đi theo mình, sau đó quay người rời khỏi đại điện. 



Quân Vô Tà mặc dù không biết vị “Phạm sư huynh” này rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng so với đám thiếu niên khó ưa kia thì dù sao hắn vẫn là sự lựa chọn tốt nhất lúc này rồi.



Mãi đến tận khi Phạm Cẩm đưa Quân Vô Tà từ trong đại điện đi ra, biểu tình trên mặt đám đệ tử kia vẫn chưa có cách nào khôi phục lại như bình thường.



Có tên đệ tử mới đến lấy hết can đảm, quay sang sư huynh đứng cạnh mình hỏi: “Sư huynh, vị Phạm sư huynh kia có vấn đề gì sao?” Tại sao nét mặt của các người lại có vẻ sợ hãi như thế…



Tên sư huynh kia thở dài, xoa xoa chân mày nói: “Người đó là Phạm Cẩm! Con nuôi của viện trưởng, đứng thứ tư tại đại hội Đấu Linh của học viện Phong Hoa, tên tiểu tử kia rốt cuộc là may mắn đến mức nào mà lại có thể được Phạm Cẩm thu nhận cơ chứ!”



Phạm Cẩm có thân phận vô cùng đặc biệt, chẳng những được thừa hưởng ánh hào quang từ thân phận con nuôi của viện trưởng, mà bản thân giới linh của hắn cũng rất mạnh mẽ, linh lực mà hắn tu luyện được so với nhóm đệ tử của học viện Phong Hoa thì phải nói là bỏ lại xa.



“Sao cơ?” Tên đệ tử mới trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mà hắn vừa nghe.




Vị sư huynh kia trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận quay người bỏ đi. Tên đệ tử mới dù trong lòng vẫn còn tràn ngập kinh hãi cũng chỉ còn cách nhanh chóng đuổi theo sư huynh của hắn.



Những tân sinh còn lại nghe được tin tức đó cũng khiếp sợ không kém là bao, giống như sét đánh ngang tai vậy, toàn thân cứng đờ chỉ còn biết đứng chôn chân tại chỗ.



Con nuôi của viện trưởng… Đứng thứ tư đại hội Đấu Linh…



Vốn dĩ đám đệ tử kia còn đang cười nhạo Quân Vô Tà không có ai thèm thu nhận, nhưng đến bây giờ bọn họ nửa lời cũng không dám hé răng, cứ cho là bọn họ chưa biết chuyện gì bên trong học viện Phong Hoa thì ít nhất cũng phải biết hai danh hiệu kia của Phạm Cẩm là như thế nào chứ. 



Từ thái độ của các đệ tử đối với Phạm Cẩm lúc nãy có thể thấy rằng, các sư huynh ở đây không một ai có thể sánh được với hắn.



Đầu tiên là được Cố Ly Sinh nhìn trúng, giờ lại được Phạm Cẩm thu nhận…



Việc Quân Vô Tà bất ngờ may mắn như thế khiến cho tất cả đệ tử trong học viện hận sôi máu, hận không thể lập tức thế chỗ của nàng.








Quân Vô Tà đi phía sau Phạm Cẩm, một mạch ra khỏi đại điện, đi trên đường lớn của học viện Phong Hoa, bóng dáng của hai người một trước một sau thu hút ánh nhìn của các đệ tử khác trong trường.



“Ngươi là Quân Vô Tà đúng không?” Phạm Cẩm vừa đi vừa quay sang Quân Vô Tà đang theo ở phía sau nói.



“Phải.”.



“Haha, không cần căng thẳng như vậy, tính ta cũng tương đối thoải mái, chính là Cố thúc thúc kêu ta tới tìm ngươi, người miêu tả quả thật không sai, nhỏ tuổi nhất hẳn là ngươi rồi” Phạm Cẩm tính tình khoáng đạt, mỗi lời nói ra đều mang theo ý cười.



Quân Vô Tà đang đi bỗng dừng lại một chút, nhìn vào bóng lưng Phạm Cẩm, tỏ vẻ như đang suy nghĩ điều gì.



“Sao vậy?” Bước chân Phạm Cẩm cũng đột ngột dừng theo.



“Không có gì!” Quân Vô Tà rũ tầm mắt xuống, đáy mắt thu lại chút tâm tư vừa mới chớm nở.



Cố Ly Sinh sắp xếp người đến chỉ dạy nàng như thế, chắc hẳn sáng sớm ngày kia sẽ thông báo trước mặt tất cả mọi người, như vậy có thể sẽ mang tới cho nàng khá nhiều phiền toái. Hắn sắp xếp như vậy, hẳn là muốn thu nhận nàng vào phân viện Phục Linh rồi, dù sao đây cũng là ý định của nàng.



Học viện Phong Hoa ở bản bộ tổng cộng có tất cả ba phân viện, phân viện Phục Linh, phân viện Khí Linh và phân viện Thú Linh. Mặc dù bên ngoài Quân Vô Tà là thú linh, nhưng giới linh chân chính của nàng lại là Thương Ngự Tuyết Liên, dù cho có vào phân viện khác đi chăng nữa cũng chỉ là tốn công vô ích.