Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 413 : Bôi Nhọ (5)
Ngày đăng: 16:17 30/04/20
Có cảnh cáo của Phạm Cẩm, đám thiếu niên không dám ăn nói linh tinh nữa, chỉ có ánh nhìn là không phục.
Ninh sư tỷ ở lầu hai quan sát toàn bộ câu chuyện, khóe môi xinh hơi nhếc lên, giơ tay chỉ vào Phạm Cẩm đang nói chuyện với Quân Vô Tà rồi nói: “Phạm Cẩm lần này đặt cược sai rồi, xem ra tên tiểu quỷ Quân Tà thật sự biết diễn trò, ngay cả Phạm Cẩm cũng lừa được. Nghĩ đến, nếu hắn không như Phạm Cẩm tiết lộ trước đây, tự mình vào được phân viên Phục Linh, Phạm Cẩm sẽ không hăng hái dẫn dắt hắn như vậy, chỉ không biết, bây giờ như giỏ tre múc nước không được gì lại trắng tay, có dễ chịu không. Ngươi nói xem? Tiểu Ngôn?”
Sắc mặt Doãn Ngôn để lộ nụ cười u ám, thấy Phạm Cẩm đặt cược sai, hắn vui sướng hơn ai hết.
“Còn nhớ năm ấy lúc ngươi vừa nhập học không? Ngươi vốn do Phạm Cẩm dẫn dắt, nhưng hắn nhất quyết không nghe lời dặn của phó viện trưởng, từ chối dẫn dắt ngươi học trước mặt mọi người. Còn nhớ tình cảnh lúc ấy ngươi bị mọi người chế nhạo không?” Ninh sư tỷ chăm chú nhìn Doãn Ngôn.
Doãn Ngôn híp mắt rồi nói: “Suốt đời này ta sẽ không quên, sự sỉ nhục Phạm Cẩm đem lại cho ta.”
Năm ấy, Doãn Ngôn vừa mới bước vào học viện Phong Hoa, Phạm Cẩm chưa từng tham gia đại hội Đấu Linh, Phạm Cẩm không có tên trong danh sách được sắp xếp hướng dẫn tân sinh, được phó viện trưởng xem trọng, nhắc nhở Phạm Cẩm chiếu cố các sư đệ, không ngờ Phạm Cẩm trở mặt ngay lúc ấy, không những từ chối yêu cầu của phó viện trưởng mà còn bỏ đi tức thì, ngay cả nhìn cũng không nhìn Doãn Ngôn.
Từ ngày hôm đó, Doãn Ngô trở thành trò cười trong mắt các đệ tử. Bị Phạm Cẩm từ chối chỉ có thể cho thấy hắn không có đủ thực lực, sau này nếu không phải Ninh sư tỷ ra tay giúp đỡ hắn, đồng ý cho hắn nhập học, chỉ sợ rằng hắn sớm muộn cũng sẽ bị đệ tử học viện Phong Hoa cười nhạo mà bỏ đi.
Từ ngày hôm đó, Doãn Ngô trở thành trò cười trong mắt các đệ tử. Bị Phạm Cẩm từ chối chỉ có thể cho thấy hắn không có đủ thực lực, sau này nếu không phải Ninh sư tỷ ra tay giúp đỡ hắn, đồng ý cho hắn nhập học, chỉ sợ rằng hắn sớm muộn cũng sẽ bị đệ tử học viện Phong Hoa cười nhạo mà bỏ đi.
Sau này, Doãn Ngôn may mắn được chọn vào phân viện Phục Linh, gột rửa toàn bộ sỉ nhục ngày đó, nhưng Phạm Cẩm để lại cho hắn nỗi ám ảnh không cách nào có thể xóa bỏ.
“Bây giờ không phải cơ hội tốt sao? Để Phạm Cẩm thấy rõ, mình từ chối ngươi ngày ấy, bây giờ ngươi đã ưu tú như thế nào. Còn Quân Tà -người được hắn chọn lại yếu đuối như thế nào.” Ninh sư tỷ cười tươi như hoa.
Doãn Ngôn mỉm cười, gật đầu nói: “Lời dạy của sư tỷ, sư đệ đã hiểu.”
Dứt lời, Doãn Ngôn đi xuống lầu một.
Trong phòng ăn lầu một, Phạm Cẩm xuất hiện khiến nơi vốn dĩ ồn ào trở nên yên lặng.
“Ngươi đừng lo lắng, lát nữa ta đi hỏi Cố thúc thúc xem rốt cuộc là có chuyện gì.” Phạm Cẩm nhìn gương mặt lạnh lùng của Quân Vô Tà, trong lòng có chút bất lực, không nói gì, Quân Vô Tà mới mười bốn tuổi đã có năng lực phá vỡ xích linh khiến nhiều người không bắt kịp, thêm vào nàng tuổi nhỏ nhưng rất khôn ngoan hiểu chuyện thì làm sao Cố Ly Sinh không để mắt đến được?
“Ngươi đừng lo lắng, lát nữa ta đi hỏi Cố thúc thúc xem rốt cuộc là có chuyện gì.” Phạm Cẩm nhìn gương mặt lạnh lùng của Quân Vô Tà, trong lòng có chút bất lực, không nói gì, Quân Vô Tà mới mười bốn tuổi đã có năng lực phá vỡ xích linh khiến nhiều người không bắt kịp, thêm vào nàng tuổi nhỏ nhưng rất khôn ngoan hiểu chuyện thì làm sao Cố Ly Sinh không để mắt đến được?
Cố Ly Sinh thà chọn tên ngốc Lý Tử Mộ cũng không chọn Quân Vô Tà, rõ ràng là không cân xứng.
Quân Vô Tà lắc đầu: “Không cần.”
Phạm Cẩm thở dài, vỗ vai trấn an Quân Vô Tà: “Bỏ đi, đừng ăn cơm ở nơi này, ta dẫn ngươi đến chỗ tốt hơn, đảm bảo thức ăn ngon hơn nơi này.”
Quân Vô Tà gật đầu khe khẽ, nàng không đói nhưng không nỡ từ chối hảo ý của Phạm Cẩm.
Sau lần chết đi sống lại, Quân Vô Tà đang từ từ cảm nhận thấy cái tốt của mọi người và cũng bắt đầu học chấp nhận đền đáp.
Ngay lúc hai người chuẩn bị rời đi, một âm thanh đột nhiên vang lên.
“Phạm sư huynh bao che Quân Tà là có nguyên do, nhưng việc làm này là sai mà đến cả lời xin lỗi cũng không nói, sợ rằng là không đúng lắm.”