Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 426 : Là Bệnh Hay Là Độc (1)
Ngày đăng: 16:17 30/04/20
A Tĩnh còn muốn nói tiếp, nhưng không ngờ Phạm Trác lại nói.
“A Tĩnh! Những lời này sau này không được nói nữa, ta tin đại ca, cũng tin Tiểu Tà, miệng lưỡi thế gian đầy rẫy thị phi làm sao so được với những gì mình tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe được? Trong khoảng thời gian Tiểu Tà ở đây có chút sai sót nào sao? Ngươi đừng nói ngươi không biết, những thứ thức bổ kỳ diệu trong nhà bếp là từ đâu mà ra.” Phạm Trác nhìn A Tĩnh, gương mặt điềm đạm có chút không hài lòng.
Quân Vô Tà không thích nói chuyện, là không giỏi nói chuyện với người khác, nhưng điều này không có nghĩa là nàng nhất định rắp tâm hại người.
Sau khi Quân Vô Tà đến ở trong tiểu viện Trúc Lâm, A Tĩnh thường phát hiện một số thức bổ quý giá trong nhà bếp, những thứ vô giá đó cũng như củ cải xanh bị giấu tùy ý trong lầu trúc, lúc đầu A Tĩnh còn tưởng là viện trưởng sai người đưa tới, nhưng hỏi những thị vệ thường ngày mang đồ cho bọn họ mới biết được bọn họ căn bản chưa từng thấy mấy đồ đó.
A Tĩnh nói với Phạm Trác việc này, Phạm Trác lập tức hiểu ra nguyên do.
Mấy thứ này có lẽ là Quân Vô Tà âm thầm để ở đó, tuy thường ngày nàng luôn lạnh lùng, nhưng trong lòng lại không hề lạnh đến vậy.
Bị Phạm Trác nói như vậy, A Tĩnh lập tức á khẩu không nói được gì, nếu không nghe được những lời đồn đại kia, A Tĩnh cũng cực kỳ thích vị tiểu thiếu gia kia, nhưng nghe tin đồn này quá nhiều, giả cũng biến thành thật. Hễ cứ nghĩ tới đại thiếu gia nhà mình vì Quân Vô Tà mà chịu nhiều phỉ báng và ấm ức như vậy, A Tĩnh liền có chút oán trách Quân Vô Tà.
Bị Phạm Trác nói như vậy, A Tĩnh lập tức á khẩu không nói được gì, nếu không nghe được những lời đồn đại kia, A Tĩnh cũng cực kỳ thích vị tiểu thiếu gia kia, nhưng nghe tin đồn này quá nhiều, giả cũng biến thành thật. Hễ cứ nghĩ tới đại thiếu gia nhà mình vì Quân Vô Tà mà chịu nhiều phỉ báng và ấm ức như vậy, A Tĩnh liền có chút oán trách Quân Vô Tà.
“Lời này của ngươi ta coi như chưa từng nghe qua, chớ để Tiểu Tà nghe được.” Hiếm khi thấy Phạm Trác nhăn mặt.
A Tĩnh cúi đầu nói lí nhí: “Thế nhưng đại thiếu gia người...”
“Đại ca ta không để ý, ta càng không để ý, cơ thể vô dụng của ta sớm đã thành chuyện phiền toái trong miệng người khác, nếu như những lời đồn đại kia có thể tin, phụ thân và đại ca có phải nên sớm đuổi ta đi, mặc ta tự sinh tự diệt hay không?” Phạm Trác nói.
A Tĩnh hoảng loạn lắc lắc đầu.
Phạm Trác thở dài, vừa mới định căn dặn A Tĩnh mấy câu mà trong nháy mắt mặt hắn đã toát mồ hôi lạnh, sắc mặt vốn nhợt nhạt lại tái xanh lại, hắn đau đớn nắm chặt ngực áo, ngã nhào ra trước bàn.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” A Tĩnh hoàn toàn hoảng sợ.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” A Tĩnh hoàn toàn hoảng sợ.
Âm thanh va chạm vang lên!
Cửa phòng khóa chặt bị người ta đạp văng ra, A Tĩnh chưa kịp định thần đã thấy bóng Quân Vô Tà lao tới như một cơn lốc, bế Phạm Trác đang rơi vào trạng thái hôn mê lên giường.
Phạm Trác nằm ở trên giường, tay chân không ngừng co giật, miệng nhếch lên, môi tím tái mặt xanh lét, hàng lông mày đẹp đẽ ấy nhăn lại, A Tĩnh bên cạnh gấp gáp như muốn khóc.
Quân Vô Tà lập tức bắt mạch cho Phạm Trác, sau khi kiểm tra mạch cho hắn lông mày nàng nhíu ngay lại.
Mấy ngày này nàng đã từng vô tình tiếp xúc với Phạm Trác, lặng lẽ xem xét mạch Phạm Trác, tuy mạch tượng của hắn rất yếu nhưng chưa từng hỗn loạn như hôm nay, kiểu hỗn loạn này thoạt nhìn rất giống như hắn phát bệnh, nhưng nếu như xem xét kỹ càng sẽ phát hiện kiểu hỗn loạn này giống như là bị ngoại lực đột ngột tác động vào.
Đây không phải là phát bệnh, mà là kết quả của việc kích thích độc tố!
Quân Vô Tà thình lình nhớ ra Mặc Thiển Uyên, mạch tượng hôm nay của Phạm Trác giống hệt với Mặc Thiển Uyên lúc đầu, mà tuy Mặc Thiển Uyên trúng độc nhưng sức khỏe của hắn tốt hơn nhiều so với Phạm Trác, thân thể Phạm Trác yếu ớt như vậy làm sao chống lại được sự dày vò của độc dược nhiều lần như vậy?