Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 536 : Câu Kết Tự Làm Bẽ Mặt Mình (4)

Ngày đăng: 16:18 30/04/20


Quân Vô Tà nhìn Phạm Trác, không thể không thừa nhận, đầu óc của Phạm Trác hữu dụng hơn nhiều so với Phạm Cẩm bướng bỉnh, cái gì cũng không cần đưa ra hắn liền có thể nhìn thấu tất cả.



“Có điều nàng ta cũng không phải là kẻ ngu si, ngươi liên tiếp hai lần như vậy không cho nàng ta mặt mũi ngươi cũng nên hiểu rõ, thứ nàng ta muốn không có khả năng đạt được từ ngươi.”



Phạm Trác tự mình nói xong, quen thấy Quân Vô Tà trầm mặc, hắn cũng không cảm thấy phiền muộn.



“Tuy nàng ta chỉ có chút khôn vặt, nhưng đừng quên, nàng ta còn có một phụ thân đa mưu túc trí, nếu như không chiếm được, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ, mọi việc ngươi cẩn thận một chút là được.”



“Ta biết.” Quân Vô Tà khẽ gật đầu, nàng không sợ Ninh Nhuệ ra tay, điều nàng sợ là ông ta có chút e dè, vậy thì không vui.



“Gần đây xương cốt ta cũng tốt hơn nhiều rồi, Tiểu Tà đang trong học viện rảnh rỗi không có việc gì, không bằng đi cùng ta ra ngoài một chuyến?”



Phạm Trác tạm thời buông việc này xuống.



“Đi đâu?”




Trong khi Phạm Trác cho rằng Quân Vô Tà sẽ cự tuyệt, Quân Vô Tà chợt nói: “Ta có mấy người bạn, nếu như mời bọn họ đi cùng chắc là được.”



Nụ cười trên mặt Phạm Trác lại đậm thêm một chút.



“Tiểu Tà còn có bạn? Nếu như bọn họ nguyện ý, đương nhiên là không có gì tốt hơn.”



Phạm Trác có chút hiếu kỳ, bạn mà Quân Vô Tà nhắc đến rốt cuộc là đám người như thế nào, trong khoảng thời gian ở chung này hắn nhìn ra được, Quân Vô Tà tính tình lạnh lùng vô cùng, rất ít khi tiếp xúc với người khác, ở học viện Phong Hoa cũng chỉ có hai huynh đệ họ có thể nói một hai câu, đổi thành người bên ngoài, chỉ sợ không khác gì khi gặp phải Ninh Hinh, Doãn Ngôn.



“Sẽ đồng ý.” Quân Vô Tà thản nhiên nói.



Nếu như nàng nhớ không lầm, từ lâu Kiều Sở đã la hét muốn tới phòng đấu giá kiếm tiền, đây đương nhiên là một cơ hội không thể tốt hơn.



Bên này Phạm Trác thương lượng trước cùng Quân Vô Tà chuyện đi phòng đấu giá, mà bên kia, Ninh Hinh từ tiểu viện Trúc Lâm rời đi với vẻ mặt tối tăm, đi đằng sau nàng ta là Doãn Ngôn cũng bị sắc mặt của nàng ta dọa, sợ không dám lên tiếng nữa.



Đi tới chỗ không có người, Ninh Hinh cũng không còn cách nào nhẫn nại được nội tâm phẫn nộ!



“Cái đồ vô liêm sỉ! Nếu không phải có vài tên tử linh ở sau lưng làm chỗ dựa, thật cho là hắn ghê gớm lắm sao!”