Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 103 : Xuất phát

Ngày đăng: 05:34 19/04/20


“Hô ~~ “



Một chiếc phi thuyền luyện kim buông xuống ở chân Tuyết Thạch sơn, từ trong phi thuyền một đám người đi ra, cầm đầu chính là nữ tử áo bào bạc Mặc Dương Kỳ! Phía sau nàng là một đám các trưởng lão cùng với một số tinh anh khác của Mặc Dương gia tộc, ai cũng khẩn trương vạn phần.



Bọn họ nhìn sơn đạo uốn lượn, nhìn tòa thành bảo loáng thoáng trên đỉnh núi.



Mặc Dương Kỳ hít sâu một hơi.



Nhịp tim của người khác cũng có chút loạn.



“Thời khắc quyết định vận mệnh Mặc Dương gia tộc chúng ta đến rồi.” Mặc Dương Kỳ cố gắng bình ổn cảm xúc khẩn trương, lập tức hạ lệnh, “Đi, theo ta lên núi.”



Ai cũng ngoan ngoãn đi bộ lên núi.



Trước lầu chính của thành bảo.



Vợ chồng Đông Bá Liệt đều nhìn chằm chằm một đám người từ xa xa đi tới.



“Ca, ca nói phụ thân mẫu thân sẽ làm như thế nào? Có thể dễ dàng như vậy tha cho Mặc Dương gia tộc hay không?” Thanh Thạch đứng ở bên cạnh khẽ hỏi.



“Đã đáp ứng phụ thân mẫu thân, để họ xử lý, vậy chúng ta không cần quản nữa.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn. Bỗng hắn nhướng mày, nữ tử áo bào bạc Mặc Dương Kỳ đi dẫn đầu, trong một đám trưởng lão gia tộc phía sau nàng lại có một nam tử áo bào xám, chính là người bác ‘Mặc Dương Sâm ’ lúc còn nhỏ từng gặp.



“Mặc Dương Kỳ, dẫn các vị trưởng lão tới, hướng Đông Bá hầu tước cùng với hầu tước phụ nhân bồi tội!” Mặc Dương Kỳ không chút do dự quỳ xuống.



Soạt.



Phía sau, một đám trưởng lão gia tộc cùng quỳ xuống.



Một màn này khiến Đông Bá Tuyết Ưng nheo mắt.



“Không được.” Mặc Dương Du biến sắc, vội lao tới đầu tiên là đi đỡ ca ca Mặc Dương Sâm, “Đều đứng lên đi, đều đứng dậy.”



Đông Bá Liệt thấy thế cũng đi đỡ người.
Nếu nói hai mươi năm trước, hắn là vì cứu cha mẹ, một mực không dám buông lỏng.



Vậy hiện tại, là vì theo đuổi trong lòng bản thân.



Hơn nữa còn có một nguyên nhân hắn chưa nói ra —— lúc nhìn thấy Tư gia các gia tộc đến cúi đầu, nhìn thấy Mặc Dương gia tộc tất cả đều quỳ xuống, Đông Bá Tuyết Ưng đã thề, tuyệt đối không để người nhà mình cũng lưu lạc đến một bước này!



“Trường Phong đại ca bọn họ đều rất xem trọng ta, ta chính là người trẻ tuổi nhất nghìn năm qua bước vào Siêu Phàm, nếu xuống dốc từ đây, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười trong mắt toàn bộ Siêu Phàm của Long Sơn đế quốc.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.



...



Buổi chiều hôm đó.



Ở sau khi ăn xong cơm trưa, Thanh Thạch, vợ chồng Đông Bá Liệt, Tông Lăng, Đồng Tam bọn họ ở cửa lầu chính thành bảo, tiễn Đông Bá Tuyết Ưng.



“Không cần tiễn nữa.”



“Có việc có thể thông qua vòng tay đưa tin nói cho con biết.” Đông Bá Tuyết Ưng cười, “Như vậy nhé, ta đi rồi.”



“Ca, đệ cũng nhất định sẽ bước vào Siêu Phàm!” Thanh Thạch bỗng nhiên hô.



Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.



Bên cạnh Tông Lăng, Đồng Tam, vợ chồng Đông Bá Liệt đều cười lên.



“Được, có chí khí.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng cười nói, “Thanh Thạch, vậy ta sẽ chờ đệ.”



“Vâng.” Thanh Thạch gật đầu.



Hô.



Theo đó chung quanh thân thể Đông Bá Tuyết Ưng đắm chìm trong ánh lửa, nhìn nhìn mọi người trong nhà, nhếch miệng cười, liền phóng lên cao, hướng chân trời phương bắc bay đi, nhanh chóng biến mất ở cuối thiên địa.