Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 11 : Cường đại

Ngày đăng: 05:32 19/04/20


"Cháu, cháu..." Sư nhân Đồng Tam khó tin nhìn bộ xương ma thú to lớn còn sót lại kia, "Tuyết Ưng, có phải cháu cắt hết thịt ma thú ra rồi giấu đi, giấu đi nơi nào?"



Nói rồi Sư nhân Đồng Tam bắt đầu nhìn khắp phòng ăn, thậm chí còn quỳ trên mặt đất xem phía dưới bàn ăn, dưới tủ.



"Đồng thúc, cháu thật sự ăn hết." Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ nói.



"Cháu ăn hết? Hơn vạn cân thịt, người bé tí như thế, cháu ăn hết được?" Đồng Tam trừng lớn con mắt sư tử của hắn, "Cháu bảo ta tin làm sao được? Đừng nói là cháu, cho dù là kỵ sĩ Xưng Hào cũng không ăn hết hơn vạn cân thịt trong một bữa đi."



Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ.



Cũng là do lần này hắn nhảy vọt cấp độ sinh mệnh mỗi một tế bào đều vô cùng thiếu năng lượng, vì thế mới cần ăn nhiều như vậy, sau đó lại để cho mình ăn như thế nữa thì chính mình cũng ăn không nổi.



"Đồng thúc, chú xem." Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy một khay bạc bên cạnh, bỗng nhiên lấy hai tay ép một chút, khay bạc nhanh chóng bị ép xuống, hai tay dùng sức hợp hai lần, một quả cầu kim loại bằng bạc liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay.



"Chuyện này..." Đồng Tam trố mắt ngoác mồm.



Tay phải Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy quả cầu kim loại, lại hơi dùng sức, chỉ thấy bạc chậm rãi chảy ra từ kẽ ngón tay.



Theo hai tay Đông Bá Tuyết Ưng hợp lại, xoa lấy mấy lần, lại đã biến thành một chiếc gậy kim loại bằng bạc!



"Làm sao mà cháu làm được như thế chứ?" Đồng Tam không thể tin được, hắn cùng Tông Lăng đều không làm được, để hắn dùng sức, hắn là có thể một tay bóp nát khay bạc, cũng có thể đem quả cầu kim loại nắm biến hình, nhưng làm như Đông Bá Tuyết Ưng đem quả cầu kim loại nắm từ khe hở chảy ra, thậm chí hai tay xoa xoa một cái... Liền xoa thành một chiếc gậy kim loại, cũng quá biến thái.



"Cháu nói rồi, xác thực cháu ăn hết thịt con ma thú kia." Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ nói, "Lần này Đồng thúc tin tưởng chứ?"



"Tin tưởng tin tưởng, cháu hiện nói cái gì ta đều tin, đến cùng xảy ra chuyện gì, làm sao cháu lập tức trở nên mạnh như vậy? Điều này, căn bản... Ta nghĩ không thông a." Đồng Tam lơ ngơ, thực lực này tăng lên là từng bước một, làm từng bước, từ kỵ sĩ Nhân giai đến kỵ sĩ Địa giai, từ kỵ sĩ Địa giai đến Thiên giai, từ Thiên giai đến cấp Lưu Tinh.
Ngăn ngắn một sát na, Đông Bá Tuyết Ưng liền thu thương.



"Thật nhanh, Tuyết Ưng, thương pháp của cháu nhanh đến nỗi ta đều không có cách nào chặn." Đồng Tam chấn động vì tốc độ thương pháp của Đông Bá Tuyết Ưng, lập tức hắn nhìn về phía khôi lỗi kim loại kia, càng là trợn mắt lên, trên khôi lỗi kim loại xuất hiện từng cái lỗ thủng lít nha lít nhít, rất nhiều lỗ thủng tạo thành ba chữ —— "Lợi hại không"!



"Cháu có thể đâm ra lỗ thủng ở trên người nó?" Đồng Tam trừng mắt.



Khôi lỗi kim loại này, cấp Lưu Tinh trở xuống căn bản là không có cách thương tổn nó!



"Để cho chú nhìn càng lợi hại hơn nữa!" Đông Bá Tuyết Ưng bỗng nhiên bạo phát sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể, xung quanh thân thể của hắn thậm chí đều mơ hồ xuất hiện khí lưu màu đỏ, một luồng khí tức cuồng mãnh phóng lên trời, làm Đồng Tam cũng cảm giác được sợ hãi, chỉ thấy Đông Bá Tuyết Ưng vung lên trường thương trong tay, trường thương trong tay quật ở trên khôi lỗi kim loại, cán thương đều uốn lượn ra độ cong rất lớn, bồng ~~~ một tiếng vang thật lớn đầu tiên, khôi lỗi kim loại rung động xuất hiện vết rách ~~ bồng ~~ tiếng nổ vang thứ hai, thân thể khôi lỗi kim loại trực tiếp phá nát vỡ tung bay tứ phía đến xa xa, chỉ có nửa người dưới cố định trên mặt đất còn ở đây.



"Bồng!" Tiếng nổ vang thứ ba, trường thương đánh ở trên nền của khôi lỗi kim loại.



Đùng!



Trường thương gãy nát, nửa người dưới của khôi lỗi kim loại cũng tan tành.



Đông Bá Tuyết Ưng nhìn trường thương trong tay đã gãy vỡ chỉ còn dư lại nửa đoạn ngây cả người, hắn đã dùng cây trường thương này đã lâu, không nghĩ tới dĩ nhiên không chịu nổi sức mạnh đứt rời.



"Anh, em đã về rồi!" Âm thanh lanh lảnh của em trai Thanh Thạch truyền tới từ đàng xa.



Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn trời, trời cũng đã tối sầm.



"Đồng thúc, Thanh Thạch cùng Tông thúc cũng quay về rồi, trước tiên đi ăn cơm tối đi, ăn xong cơm tối, cháu đem hết thảy đều nói cho chú cùng Tông thúc." Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, nếu như là người khác gặp phải chuyện như vậy e rằng đầu óc còn mơ hồ, may là chính mình đọc sách quá nhiều, vừa vặn từng có ghi chép phi thường ngắn gọn trong một quyển sách mà hắn đã từng xem.