Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 217 : Sư muội cùng sư huynh (2)

Ngày đăng: 05:35 19/04/20


Bọn họ đã đem ‘Dư Tĩnh Thu’ coi là một hạt giống quan trọng nhất, về phần một đám Siêu Phàm thiên tài khác của Xích Vân sơn, cho dù lợi hại nữa... Có thể lại sinh ra một ‘Hạ sơn chủ’ đã rất không tệ rồi, là không thay đổi được thế cục toàn bộ thế giới! Mà Dư Tĩnh Thu một khi thành Bán Thần, lại hoàn toàn có thể thay đổi thế cục.



Quét ngang tất cả thế giới thổ dân Siêu Phàm! Quét ngang ma thú nhất tộc!



Trải qua bàn bạc, Hạ tộc nguyên lão hội định ra một loạt kế hoạch về ‘Dư Tĩnh Thu’, ví dụ như bồi dưỡng như thế nào, dẫn đường như thế nào, tài nguyên lặng lẽ sử dụng như thế nào. Toàn bộ tài nguyên của mười vị Siêu Phàm thiên tài khác của Xích Vân sơn thế giới cộng lại cũng xa xa không bằng một mình Dư Tĩnh Thu, đây là điều khiến Bán Thần cũng hâm mộ ghen tị, các nguyên lão Hạ tộc lại đều cam tâm tình nguyện!



Bởi vì, đáng giá!



Thành công, tùy tiện quét ngang một Siêu Phàm thế giới loại lớn, thu hoạch đã đủ rồi.



******



Xích Vân sơn thế giới.



“Vị này là tiểu sư muội của các ngươi về sau.” Mặt Tư Không Dương mang theo một tia mỉm cười, “Nàng cũng sẽ là một nữ pháp sư duy nhất Xích Vân sơn thế giới chúng ta hiện nay bồi dưỡng, bởi vì là pháp sư, cho nên nàng sẽ có một pháp sư Bán Thần chỉ điểm.”&“Dư Tĩnh Thu!”



Một đám Siêu Phàm đều giật mình nhìn nữ tử đứng ở bên người Tư Không Dương.



Một bộ đồ xanh, tóc bay bay, một đôi mắt giống như tinh tú trên trời, dung mạo của nàng ở thời điểm Siêu Phàm sinh tử chiến đã khiến toàn bộ Siêu Phàm đều công nhận là xinh đẹp nhất.



Một mỹ nữ rung động lòng người như thế xuất hiện, cho dù Văn Vĩnh An, Vu Thương loại tính tình này cũng kìm lòng không được mắt tỏa sáng.



“Thật đẹp.” Bộc Dương Ba cũng sắp chảy nước miếng rồi.



“Hả?” Tư Đồ Hồng thì mắt tỏa sáng, trong lòng có chút ngứa ngáy khó chịu.
“Thật sự rất khéo.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng lộ ra nụ cười.



Hai người đi cùng một chỗ, đơn giản một câu, đã khiến các Siêu Phàm bên cạnh không ít người tan vỡ trái tim!



“Không có hy vọng rồi, không có hy vọng rồi.” Bộc Dương Ba ở bên cạnh nói thầm, “Nghe chút, các ngươi đều nghe chút... Thật khéo? Thật đúng là rất khéo? Ta cũng sắp chịu không nổi rồi, ài, vì sao ta thích, đều không thích ta!”



“Bởi vì ánh mắt ngươi quá cao, chân quá ngắn.” Trương Bằng bên cạnh cười nói, “Ngươi không phải luôn muốn tìm thê tử sao, các mỹ nữ phàm nhân kia không phải cần bao nhiêu có bấy nhiêu?”



“Ta muốn là cùng nhau đầu bạc răng long, ngươi hiểu không?” Bộc Dương Ba trừng mắt.



Nữ Siêu Phàm, vốn đã ít.



Nữ Siêu Phàm xinh đẹp, thì càng khó theo đuổi.



“Ta không hiểu, nhưng ta biết... Ngươi cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ một mình bạc đầu, sợ còn chưa tìm được đâu.” Trương Bằng trêu ghẹo.



“Lười nói với ngươi, ta hiện tại bội phục nhất chính là Đông Bá sư đệ. Sư đệ, chúc mừng chúc mừng, ngươi thật lợi hại, khi nào truyền ta chút chiêu số, để ta cũng có thể thành công theo đuổi nữ Siêu Phàm.” Bộc Dương Ba hô.



Đông Bá Tuyết Ưng ngạc nhiên.



“Không phải, ta và Tuyết Ưng sư huynh ở lúc phàm nhân đã quen nhau rồi.” Dư Tĩnh Thu liền nói.



“Ô, thì ra lúc phàm nhân đã quen, cảm tình không giống bình thường, xem ra các Siêu Phàm khác sợ đều không có hy vọng nữa.” Dư Phong nói.