Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 102 : Thỏa hiệp (1)

Ngày đăng: 08:14 19/04/20




"Ta quen biết nàng hơn một năm rồi mà không thể mời nàng ăn cơm nổi một lần. Mắt nàng cao hơn đầu, ta sao có thể nhờ nàng? Mà bảo bối cũng từng nói cho ta biết Hà bí thư là kẻ rất háo sắc, ta nếu như đi cầu Thu Yên Vãn, kết quả là hay là đến nhờ Hà bí thư, hay là muốn lên giường với hắn. Lần này là Vạn Quốc Hào chủ động tìm tới bảo bối, hắn đáp ứng giúp chúng ta, cho nên ta cùng bảo bối đã cân nhắc thật lâu, đáp ứng. Nếu như chúng ta sớm biết ngươi có bản lĩnh như vậy, ta làm sao phải lãng phí chính mình? Ai, may mà những chuyện này đều không phát sinh, ta có thể coi như là một cơn ác mộng."



Sở Huệ thở dài một hồi, lại tự oán một hồi, điềm đạm đáng yêu lại không mất vẻ phong tình vạn chủng, khiến cho ta tràn ngập lửa tình.



"Ngươi vẫn nên tin tưởng ta một chút chứ!"



Ta cảm thấy đắc ý với lời tán dương của nàng, hai tay càng ôm càng chặt hơn.



"Bốn người chúng ta nào dám đem vận mệnh phó thác cho một kẻ nghèo kiết xác như ngươi? Vạn nhất ngươi không làm được, hậu quả nghiêm trọng như thế nào ngươi có biết không?" Sở Huệ cả giận nói.



"Nói cũng đúng."



Ta gật đầu, trong lòng cũng có thể hiểu được sự lo lắng của bọn.



"Ta thực hi vọng chuyện này có thể mau chóng qua đi. Cửa hàng nội y một năm cũng có thể thu vào vài triệu, lại thêm tiền lương của bảo bối tại kt cùng số tiền hoa hồng từ cổ phần, cuộc sống của chúng ta vốn có thể trôi qua vui vẻ. Đều là do bảo bối nổi lòng tham, ta thực hận chết hắn !"" Sở Huệ càng nói càng giận.



"Yên tâm, có ta ở đây, chuyện gì cũng không thể phát sinh." Ta vội an ủi Sở Huệ.



"Đã không có chuyện gì phát sinh, vậy ngươi còn không buông ta ra? Ta sắp không thở nổi nữa." Sở Huệ lười biếng hờn dỗi.



"Được, để ta hôn ngươi, rồi sẽ thả ngươi ra."Ta lại cười gian. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



"Chỉ có thể hôn một cái thôi đó." Sở Huệ thẹn thùng liếc ta một cái, do dự một chút, cuối cùng nhắm con mắt xinh đẹp lại.



Lúc ta hôn lên bờ môi Sở Huệ, nàng phải mất mười giây mới phát ra giọng mũi rung động tâm hồn. Giọng mũi của nàng cũng trầm thấp như thanh âm của nàng vậy, cho người ta một loại cảm giác chậm rãi xé rách, thật sự là kỳ diệu vô cùng.



"Được rồi." Sở Huệ đầu lưỡi vừa tiếp xúc đầu lưỡi của ta lại muốn chạy trốn.



"Được rồi sao?" Ta rất giật mình.



"Đã nói hôn một cái thôi mà. Hiện tại đã hôn rồi, ngươi mau thả ta ra chứ." Sở Huệ giảo hoạt chớp chớp con mắt xinh đẹp với ta.


Sở Huệ ôm lấy đầu ta, lớn tiếng rên rỉ. Điều này làm ta hoảng sợ, cho rằng La Tất đã đến. Ngẩng đầu nhìn Sở Huệ, phát hiện ánh mắt mê ly của nàng, ta mới yên tâm tiếp tục đút vào, nhiều lần đút ngập cả chuôi, còn mang ra chất nhầy như bùn nhão.



"BA~, BA~, BA~......"



"Bảo bối, úc ! Bảo bối...... Bảo bối......"



Sở Huệ thân thể càng nghiêng hơn. Dưới sự áp chế của ta, nàng cơ hồ nằm chết dí trên ghế sa lon, chỉ có bả vai hơi vươn ngoài, bờ mông mê người càng giơ lên càng cao, dương v*t của ta cơ hồ là thẳng đứng cắm vào lỗ thịt. May mà ghế sô pha đủ rộng để có thể nâng đỡ mông to của Sở Huệ.



"Sở Huệ tỷ, ta làm bảo bối của ngươi được không?" Ta cả tiếng hỏi.



"Không...... Bảo bối là chồng ta...... A...... Bảo bối, bảo bối ngươi mau tới đây......" Sở Huệ liều mạng lắc đầu.



"Ta làm chồng ngươi được không?" Ta tiếp tục hỏi, hai tay cũng không nhàn rỗi, thô lỗ chà đạp nhũ phong.



"A...... Không tốt...... Không muốn a !" Trung Hàn, bảo bối đã đến."



Sở Huệ chẳng những dốc sức liều mạng lắc đầu, còn phóng đãng kêu to, âm thanh khò khè cũng liên tiếp, càng kích thích thần kinh của ta.



"Đa đến cũng tốt, ta sẽ làm ngươi trước mặt La tổng...... A, Tiểu Đường Mật , ngươi thích Trung Hàn ca ca làm ngươi sao? Thích đại nhục bổng sao?"



Lời nói xấu xa vang lên trong cả gian phòng, ta lại muốn hôn Sở Huệ. Vì vậy ta làm chậm tốc độ, ép người xuống hôn lên môi nàng. Thế nhưng Sở Huệ chỉ cho ta hôn một chút lại dịch môi ra, ta lập tức tiếp tục truy kích như hình với bóng, nhưng vùng cổ bị Sở Huệ ôm rất chặt, ta mấy lần muốn vặn vẹo đều phi thường khó khăn. Đang lúc ta ảo não, bên tai truyền đến tiếng khàn khàn của Sở Huệ: "Chồng ta thật sự đã đến, ta không có mặt mũi gặp hắn."



Đầu ta "ông " một tiếng, trực giác nói cho ta biết Sở Huệ không giống hay nói giỡn, ta vội hỏi: "Thật sao?"



"Đương nhiên là thật."



Những lời này không phải từ Sở Huệ mà là đến từ đằng sau ta. Đầu ta lần nữa nổ vang, mạnh mẽ quay đầu lại, ta phát hiện La Tất chẳng những đã đến, còn ngồi vững vàng trên một cái ghế. Ta chấn động, vừa định đứng lên, La Tất lại nhàn nhạt nói: "Trung Hàn lão đệ cứ tiếp tục đi."