Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 106 : Tập kích (1)

Ngày đăng: 08:14 19/04/20




Ta lựa chọn đưa Tiểu Quân qua phòng ngủ, có lẽ ở nơi nàng tương đối quen thuộc ân ái sẽ làm nàng buông lỏng hơn. Khi ta nhẹ nhàng đặt Tiểu Quân trên chiếc giường lớn, nàng đã không còn kêu đau đớn, trong âm đ*o nàng đã tuôn ra rất nhiều dịch nhầy khiến sự ma sát trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trước kia chỉ cần sờ Tiểu Quân, nàng có thể đại lượng bài tiết, còn nhẹ dễ dàng cao trào, huống chi lần này là thật sự cắm vào, nàng phản ứng mãnh liệt đã ở dự liệu của ta bên trong.



"Tiểu Quân, còn đau không?"Ta cười hỏi.



"Còn một chút, rất chật, ư......" Hơi thở nàng đã rất gấp gáp.



"Ca hiện tại muốn động một chút, nếu như cảm thấy đau thì cứ hô lên, biết không?" Ta cảm thấy như một lão sư đang dạy bảo Tiểu Quân.



"Rất...... Rất đau nhức, vì sao còn muốn động?" Tiểu Quân nhướng mắt, vẻ đáng thương cực kỳ khiến thú tính của nam nhân phát điên lên.



"Ách." Ta muốn cười, nhưng lại không dám cười ra. Thấy Tiểu Quân khẩn trương túm chặt ga giường, ta liền nghẹn lời, chỉ có chậm chạp hoạt động đại nhục bổng. May mà Tiểu Quân chỉ hơi nhíu mày rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.



Từ nét mặt nàng xem ra nàng đang dần dần thích ứng với đại nhục bổng của ta, ta lo lắng hỏi lại: "Cảm giác tốt hơn chút nào không? Còn đau nữa không?"



Tiểu Quân trợn mắt nhìn ta một cái, nhỏ giọng nói: "Đau lắm, đau chết á."



Ta cười quái dị bởi vì ta biết Tiểu Quân đang nói dối. Thấy bộ dạng ngây thơ trẻ con của nàng, ta liền đáp lại bằng nụ hôn nồng nhiệt. Môi nàng rất nhạt, có lẽ do quá khẩn trương, bất quá sau khi ta mút qua mấy lần, hai miếng anh đào đã đỏ tươi trở lại, cực kỳ đáng yêu.



Tiểu Quân cũng hôn lại ta nhiệt liệt chưa từng có, cũng là đáp lại sự kích thích của ta. Đôi mắt nàng đã đóng chặt, gò má đỏ ửng, ta biết nàng đã thực sự động tình, vì thế liền chớp cơ hội bắt đầu từ từ đưa đại nhục bổng vào. Tuy rất chậm, nhưng Tiểu Quân vẫn phản ứng khá mạnh làm ta rất khẩn trương, hai chân của nàng run rẩy kịch liệt, hai tay ôm chặt đầu ta.



Nhìn đốt ngón tay Tiểu Quân đã trắng bệch lên, ta biết nàng đang tận hưởng một loại cảm giác chưa từng có, ta tin tưởng cảm giác này nhất định không phải đau đớn. Dần dần, ta đã thấy khuôn mặt nàng hơi giãn ra, thế nên ta bèn đẩy nhanh tốc độ chọc vào. Tiểu Quân cũng chỉ vừa mới phá thân, âm đ*o chặt khít làm ta cảm thấy rất bức bối, thế nhưng càng bức bối lại làm mỗi bước tiến càng cho ta khoái cảm tột cùng.



"A...... Ca...... Chặt quá......" Có lẽ là muốn thoát khỏi cảm giác nén chặt trong âm đ*o, nàng cố xoay qua xoay lại, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng rên rỉ câu hồn.



"Tiểu Quân, buông lỏng chút đi. Ngươi xem, ca lại sờ vú của ngươi , Tiểu Quân không phải rất ưa thích ca sờ ngươi núm vú sao?" Vì để cho Tiểu Quân có thể buông lỏng người ra, ta cố ý nói chút ít lời nói rời lực chú ý của nàng đi.



"A, A, thích...... Ah......" Tiểu Quân tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, còn ta lại càng đút vào mạnh hơn.



Chỉ là nhìn Tiểu Quân đang mê ly trong khoái cảm, cảm giác tội ác của ta càng mãnh liệt hơn, trời ạ! Tiểu Quân dù sao cũng là thân biểu muội của ta, chúng ta đang loạn luân sao? Nhưng tội ác cảm lập tức bị nhục dục bành trướng cùng tình cảm nóng bỏng của chúng ta đẩy văng đi. Vừa hôn núm vú Tiểu Quân, ta khởi xướng đợt trùng kích mãnh liệt nhất.



"A...... Ư...... Ô...... Ca......" Đùi ngọc thon dài không hề run rẩy nữa, ta kinh hỉ phát hiện thấy nàng đã tách hai chân ra, để cho bánh bao trắng trơn bóng tiếp nhận hoàn toàn dị vật hung mãnh. Dịch quỳnh tương tuôn ra tràn trề, nàng vụng trộm liếc địa phương giao cấu, lại chuyển dời tới đôi mắt ta. Đôi mắt như nước nhìn ta chằm chằm tựa hồ như muốn lên án tội ác của ta.


Tiểu Quân không để ý đến ta mà nổi giận đùng đùng hô to với Lãng Khiêm. Ai! cái giọng ỏn ẻn của nàng chẳng hề giống như đang tức giận, quả thực như người ta đang nói chuyện phiếm.



"Vậy quần áo ngươi ở đâu?" Nụ cười của Lãng Khiêm càng sáng lạn hơn.



"Ở phòng bên cạnh." Tiểu Quân trả lời rất rành mạch.



"Được, ta cùng ngươi biểu ca đi lấy quần áo, ngươi thành thực đợi ở chỗ này. Chớ có lộn xộn, nếu như ngươi làm ra điều gì đó, ta sẽ cho biểu ca không còn chiếc răng nào. Hắc hắc, nếu như vậy, ngươi cùng hắn hôn môi thì sẽ có cảm giác rất khác lạ đó." Lãng Khiêm cười tủm tỉm nhìn Tiểu Quân, ta phát hiện nụ cười của hắn còn khó coi hơn cả của người chết.



Tiểu Quân cả giận nói: "Ta còn lâu mới hôn hắn."



"Ha ha, vậy ta muốn xem ngươi có muốn nhìn hắn không còn chiếc răng nào hay không?" Lãng Khiêm cười càng gian trá hơn, trong mắt hắn, Tiểu Quân chỉ là một tiểu cô nương không thể mang lại sự uy hiếp gì.



Tiểu Quân đột nhiên đỏ mặt lên, con mắt to xinh đẹp đảo qua người ta vài vòng, lập loè phát ra sự giảo hoạt khó có thể phát giác. Trong lòng ta khẽ động, vừa đang suy nghĩ xem Tiểu Quân định làm gì, chợt nghe nàng la lớn: "Vậy ngươi còn dài dòng cái quái gì! Rốt cuộc ngươi có muốn băng ghi hình không?"



"Ha ha, tiểu muội muội hình như rất suốt ruột chờ ta rời khỏi căn phòng này thì phải, có hay là muốn gọi điện thoại không?"



Lãng Khiêm vừa nói, ta cũng tỉnh ngộ ra. Quả nhiên Tiểu Quân đã có ý, chỉ tiếc là đã bị vạch trần, ta ủ rũ không thôi.



"Gọi điện thoại gì chứ? Ta đâu có chiếc điện thoại nào chứ! Hừ, cứ tưởng là mình rất thông minh nữa chứ, so với tỷ phu ta còn ngu ngốc hơn." Tiểu Quân trợn mắt mắng to, đã có chút phong thái của những bà bán cá ở chợ.



Lãng Khiêm bị chửi xối xả cũng không tức giận, hắn cười gian rồi nói: "Tiểu muội muội cứ yên tâm. Trước khi vào phòng, ta đã cắt đứt đường dây điện thoải của căn phòng này, điện thoại của ca ca ngươi cũng bị ta ném vào trong nước rồi, hiện tại chỉ còn thiếu điện thoại của tiểu muội muội thôi. Tiểu muội muội giao điện thoại cho thúc thúc được không? Thúc thúc cam đoan sau này sẽ trả cho ngươi mười chiếc điện thoại, còn là kiểu mới nhất nữa."



Sắc mặt Tiểu Quân đại biến, mỏng dưới nệm thân thể run rẩy bỗng chốc, cái miệng nhỏ nhắn kiên quyết : "Ta...... Ta không có điện thoại."



"Vậy sao?"



Lãng Khiêm cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái đã lao đến cạnh giường, ta còn đang định xông lên thì đã thấy chiếc khăn mỏng trên người Tiểu Quân bị Lãng Khiêm hất xuống. Dưới chiếc đùi ngọc là một chiếc điện thoại màu trắng không biết đã ở đó từ lúc nào. Ta vừa tức vừa sợ muốn xông lên quyết ăn thua đủ với hắn.