Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 47 : Trừng phạt (2)

Ngày đăng: 08:13 19/04/20




Ta đột nhiên cảm thấy áy náy, nghe nói nữ nhân trong kỳ kinh nguyệt tính dục rất mãnh liệt, nhưng ân ái lại rất không có lợi với thân thể. Ta thời gian dần qua sinh ra lòng thương tiếc, cường bạo một đại mỹ nữ mà tất cả nam nhân trong thiên hạ đều tôn sùng, có lẽ nên nhẹ nhàng một chút vậy, làm cho người ta thoải mái hơn. Có lẽ đại mỹ nữ cũng không hận ta như vậy, có lẽ ta cùng nàng có thể có một đoạn tình duyên lãng mạn.



Nghĩ vậy, ta đút vào tốc độ đã chậm lại, hôn lên mái tóc phiêu du của nàng, cảm nhận mùi thơm trên mái tóc, ta còn dùng tay lau nhè nhẹ mồ hôi dọc sống lưng của nàng, trong này cũng có phần của ta. Ta cảm giác đang cùng Cát Linh Linh dung hợp, vốn là thân thể dung hợp, lại đến mồ hôi cũng dung hợp. Ta chờ mong giữa chúng ta có một sự dung hợp về tâm linh, ta nỉ non:"Linh Linh tỷ, ta thật sự rất yêu ngươi, lần đầu tiên gặp ngươi đã thích ngươi."



"Đồ lưu manh, ngươi nhanh lên cho ta." Cát Linh Linh vặn vẹo uốn éo bờ mông, đột nhiên mắng to.



Bị tạt chậu nước lạnh, thầm mắng con cọp cái này thực không hiểu phong tình. Bất quá, ta vẫn dịu dàng vuốt ve da thịt nàng, côn th*t cũng rất ôn nhu đút vào.



"Ngươi có thể nhanh lên hay không? Ngươi còn lề mề, ta hô lên đó."



Cát Linh Linh mãnh liệt lay động thân thể, lớn tiếng gọi:"Tiểu Phàn, Tiểu Phàn, có người cưỡng gian ta."



Ta sợ hãi, một tay bịt miệng nàng, hung dữ mắng:"Ngươi là đồ tiện nhân, ba tám thối! Ngươi muốn đánh thức Tiểu Phàn ư? Tiểu Phàn tỉnh dậy đối với ngươi có chỗ tốt gì? Ngươi muốn hại ta sao? Ta hôm nay chính là muốn cưỡng gian ngươi, làm thịt ngươi, cưỡng gian ngươi đủ mới thôi! Xem ngươi còn gọi thế nào?"



"A... A...." Cát Linh Linh lay động đầu của nàng, tuy miệng bị bịt chặt, nhưng trong mũi vẫn đang cố phát ra âm thanh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Ta một bên cuồng vọng đút vào, một bên thấp giọng mắng to:"Ta xem ngươi còn gọi nữa không, xem ngươi còn gọi nữa không."



Đây là lần ân ái tiêu hao khí lực nhất đời ta, ta chưa từng điên cuồng như vậy, mãnh liệt "BA~ BA~" vang lên toàn bộ gian phòng.



Sau mấy trăm lần đút vào, ta dần dần cảm thấy tư thế có phần đơn điệu, ta rút côn th*t ra, nhanh chóng quay Cát Linh Linh lại về phía ta.



Đột nhiên, ta phát hiện con mắt Cát Linh Linh đã hoàn toàn mê mang, trong ánh mắt ngốc trệ phiêu đãng là hơi nước nồng đậm, ta cho là mình sinh ra ảo giác. Nhìn kỹ lại, Cát Linh Linh mặt mũi ửng hồng lại làm nũng với ta:"Nhanh lên đi, đợi lát nữa Đại Duy không thấy ta sẽ nổi điên tìm ta khắp nơi."



Nàng rên rỉ một tiếng, liếm liếm hơi bờ môi khô khốc. Cặp môi đỏ nNhư anh đào càng thêm hồng nhuận phơn phớt, ta hưng phấn nhào tới, ngậm lấy cặp môi đỏ mọng này. Đương nhiên, ta không quên cắm côn th*t vào trong âm đ*o ướt át.



"Ư." Cát Linh Linh mở miệng ra, nghênh đón nụ hôn của ta. Điên cuồng khiêu khích qua đi, đầu lưỡi nhu nhuyễn chủ động tiến vào miệng ta, điên cuồng mút nước miếng của ta. Ta cũng điên cuồng dùng côn th*t sục sôi kích phá.



"A...... A, Trung Hàn, nhanh...... Nhanh dùng lực." Cát Linh Linh ôm ta thật chặt.



"Linh Linh tỷ, ngươi yêu ta sao?"



dương v*t của ta cực độ bành trướng, mép đào huyết hồng thật sự nảy lên, quy đầu góc cạnh không ngừng ma sát trên một điểm nhỏ lồi lên, cái điểm lồi kia càng ngày càng hồng, càng ngày càng cứng rắn.


Phàn Ước không nói gì, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, không biết có phải là tức giận hay không.



Cửa phòng tắm mở ra, Cát Linh Linh trên người bọc một chiếc khăn tắm từ trong phòng tắm đi tới, trên mái tóc còn nhỏ vài giọt nước. Nàng trực tiếp mà đi đến phòng trước nghe điện thoại, ta đoán đại khái là Đỗ Đại Duy tìm Cát Linh Linh .



Cát Linh Linh đưa lưng về phía ta nhỏ giọng nói vài câu rồi cúp máy. Nhìn thân thể trắng noãn uyển chuyển bao lại bởi chiếc khăn tắm, ta đột nhiên tràn ngập một loại cảm xúc. Ta biết rõ, loại này cảm xúc gọi ghen ghét.



Thướt tha xoay người lại, Cát Linh Linh nghênh tiếp ánh mắt tục tĩu của ta, nàng hé miệng cười khẽ:"Tiểu Phàn tỉnh chưa?"



Ta nhìn Phàn Ước vẫn không nhúc nhích, lắc đầu. Cát Linh Linh le lưỡi:" Tiểu Phàn say thật đó, lát nữa ngươi phải chiếu cố Tiểu Phàn thật tốt, biết không?"



Ta lắc đầu thở dài:"Ta cũng có thương vụ ở thị trường giao dịch nước Mỹ, buổi tối hôm nay ta phải về công ty, đành để nước Mỹ ngủ ở đây thôi."



"Y phục cũng mặc xong rồi, xem ra ngươi không thể không đi ." Cát Linh Linh lúc này mới giật mình chú ý ta đã mặc quần áo tử tế.



"Đúng vậy." Ta gật đầu.



"Chẳng lẽ ngươi cam lòng buông tha Tiểu Phàn?" Cát Linh Linh dùng đôi mắt chiếu thẳng lên người ta.



"Đương nhiên không nỡ."



"Vậy tại sao còn phải đi?"



"Bởi vì ta muốn kiếm nhiều tiền, ta muốn để Tiểu Phàn hạnh phúc."



"Ừ, nam nhân có tiền mới có thể đem lại hạnh phúc cho nữ nhân, xem ra ngươi là một tốt nam nhân."



"Ta vốn là như vậy."



"Hừ !"Cát Linh Linh hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường, rồi quay đầu đi.