Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 6 : Chiếc quần lót màu hồng (2)

Ngày đăng: 08:12 19/04/20




Đôi mắt to sáng ngời rất có thần, khuôn mặt hìnhtrứng ngỗng, cái mũi xinh xắn, làn da trắng như tuyết. Mái tóc dài màu nâu buôngxõa trước ngực, lọn tóc hơi xoăn gợn sóng, rất gợi cảm. Áo sơmi ngắn tay màutrắng, váy dài che gối, tất chân màu đen phối hợp với cao gót, trong ngực cònôm một tập văn kiện.Cách ăn mặc là tiêu chuẩn của thành phần trithức, trong miệng nam nhân được tán dương là OL( office lady). Tiếc nuối chínhlà tập tài liệu che lại bộ vị mấu chốt, ta không cách nào phán đoán được bộngực nàng nhân phải chăng như cao như trong truyền thuyết, càng tiếc nuốichính là nàng tuy đẹp tới cực điểm, nhưng phong thái cực kỳ lạnh lùng.



Ta đương nhiên biết nàng, nàng chính là tình nhântrong mộng của ta, nàng có một rất tên dễ nghe, Đái Tân Ni.



"Chào anh, tôi ở tầng trên, phòng sáu c."



Đái Tân Ni chẳng những đẹp, mà giọng nói mềm mạitựa như chim hoàng yến bên dòng suối nhỏ. Trời ạ, Đái Tân Ni nói chuyện với ta, nàng rõ ràng đứng trước mặt ta, nói chuyện với ta, ta kích động đến mức toànthân run rẩy.



"Ừ, tôi biết, tôi biết... Có chuyện gì không?"



Ta lắp bắp, cái này không thể trách ta, đổi lạinam nhân khác có lẽ đã chảy nước miếng.



"Tôi... Y phục của tôi rớt xuống ban công nhà anh,tôi muốn lấy lại."



Đái Tân Ni có chút ngượng ngùng.



"A? Là loại quần áo gì?"



Ta hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nghĩthầm, chẳng lẽ chủ nhân quần lót tìm tới cửa?



Quả nhiên, Đái Tân Ni ngượng ngùng cười: "À... Làmột chiếc quần lót."



Vẻ lạnh lùng biến mất, cái này làm cho ta càngthêm động tâm.
Không khí như ngưng kết, phảng phất thời gian đã dừnglại. Đái Tân Ni vẻ tươi cười biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, trước khi takịp phản ứng nhanh chóng chạy đến bên giường của ta, dùng hai ngón tay trắngnoãn kẹp lấy quần lót màu hồng phấn, từng li từng tí mà từ dưới gối kéo ra.



Ta chú ý tới Đái Tân Ni ngón tay rất đẹp, vừa thon vừa trắng, như hai câyhành tây non, nhưng giờ ta không rảnh đi thưởng thức vẻ đẹp của nàng, với sựtình phát sinh trước mắt cảm thấy sợ hãi, nghĩ thầm chắc phải chết rất khó coi.



"Quần lót của ta như thế nào lại ở...... dưới gốicủa ngươi?"



Quần lót lắc lư trên không, Đái Tân Ni mặt lạnhcó thể kết sương, nàng chất vấn ta.



"Thực xin lỗi...... Tôi...... Tôi......"



Phun ra nuốt vào cả buổi, ta đỏ mặt cũng không nóiđược lý do, chỉ có thể nhìn Đái Tân Ni, trong ánh mắt ngoài xấu hổ là cầu xin,ta chỉ có thể cầu xin nàng tha thứ.



"Lý Trung Hàn, ngươi là đồ biến thái."



Đái Tân Ni thình lình phát hiện trên quần lót dínhmột ít dấu vết, nàng vừa thẹn vừa giận, tựa hồ cảm thấy quần lót đã dơ bẩnkhông chịu nổi, tức giận mắng một câu, hung hăng ném cái quần lót xuống đất,sau đó chạy khỏi phòng như gió lốc.



"Đã xong, lần này thực quạ đến nhà."



Ta uể oải tới cực điểm, thầm than vận khí củamình so với cứt chó còn thối gấp vạn lần, hung hăng gãi đầu, ta ngơ ngác nhặt quầnlót trên mặt đất lên, phủi đi bụi bặm, cẩn thận bỏ vào túi áo.



Thật bất ngờ, ngay khi ta chuẩn bị đóng lại cửaphòng, một hồi tiếng bước chân truyền đến, Đái Tân Ni hùng hổ giết trở về, nàngmuốn làm gì đây? Ta giật mình nhìn Đái Tân Ni, nghĩ thầm: Nàng sẽ không đánh tachứ?