Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 82 : Ghen ghét (1)

Ngày đăng: 08:14 19/04/20




"Đồ lười biếng kia, dậy mau, có phải là nằm mơ thấy Hương Quân tỷ tỷ không?"



Cái mũi vừa ngứa, ta đã tỉnh dậy. Còn chưa mở mắt ra, ta đã ngửi thấy mùi sữa tắm thơm ngát, nghe tiếng gọi ỏn ẻn, ta biết rõ lại bị Tiểu Quân phá hỏng giấc ngủ. Tựa hồ từ lúc Tiểu Quân tóc dài đến eo, nàng thường xuyên chọc phá giấc ngủ của ta bằng cách dùng những sợi tóc tinh tế chọc vào mũi của ta, sau khi làm ta tỉnh dậy, nàng chạy đi trong tiếng cười khanh khách. Không nghĩ tới giờ đã là đại cô nương mười tám tuổi mà cái thói quen này vẫn còn giữ lại.



Ta mở mắt ra, lần này Tiểu Quân không hề chạy đi, nàng nghiêng cổ nhìn ta, con mắt nháy nháy, vừa đáng yêu lại giảo hoạt, ta có thể tức giận sao? Liếc nhìn ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, ta đưa tay lên xoa mắt, ngáp dài một cái rồi hỏi: "Mấy giờ rồi?"



" Ngươi đúng là đồ đại lười, ngủ nướng đến sáu giờ rồi mà còn chưa chịu rời giường? Thiệt là, rời giường vận động mới tốt cho sức khỏe, không khí tươi mát a!" Tiểu Quân giả vờ giả vịt làm động tác hít sâu, vẻ mặt mê say.



" Mới sáu giờ sao?"Ta thở dài thống khổ.



"Ngươi nói ta đi tất chân màu đen được không? Hay là đi tất chân màu da tốt hơn?"Tiểu Quân tay cầm hai cặp bít tất ngồi trên ghế sô pha không ngừng so sánh, còn không ngừng lắc lắc hai bàn chân nhỏ đáng yêu.



" Này, ngươi đánh thức ta chính là để hỏi đi loại bít tất nào ư?"Ta ôm cổ Tiểu Quân, hung dữ ôm thật chặt. Ta phát hiện mái tóc Tiểu Quân ẩm ướt, hiển nhiên nàng vừa tắm rửa qua.



" Ai da, người ta hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, phải ăn mặc đẹp một chút chứ! Ngươi không lo tham mưu giúp người ta, đợi lát nữa ngươi đến công ty làm mất mặt ngươi, vậy thì ngươi cũng đừng trách ta đó."Tiểu Quân không ngừng sắm sửa quần áo, thế nhưng vẫn có thì giờ trách mắng ta.



" Làm sao làm mất mặt ca ca được? Tiểu Quân của chúng ta là tiên nữ hạ phàm. Hôm nay ngươi xuất hiện trong công ty, nhất định là sẽ là vinh quang của ca ca."



Ta nhìn quét qua bộ ngực tuyết trắng của Tiểu Quân, bên trong áo hai dây màu trắng mơ hồ thấy hai khỏa lồi lên, điều đó cho ta biết Tiểu Quân không mặc nội y. Ta âm thầm cảm thán, cảm thán mị lực của Tiểu Quân càng ngày càng phát triển.



" Ngươi không phải ca ca người ta, là...... là tỷ phu của ta."Tiểu Quân cười rộ lên yêu kiều.



" Ừ, là một tỷ phu vinh quang."Ta khẽ vuốt ve bờ eo mềm của Tiểu Quân, con mắt nhắm vào kia cặp đùi ngọc thon dài kiều nộn. Cuối cùng, ánh mắt ta rơi lên hai bàn chân nhỏ như phấn điêu ngọc mài.



" Vậy ngươi còn không mau nói cho ta biết xem chiếc màu đen tốt hay là chiếc màu da tốt hơn?"Tiểu Quân lại làm nũng với ta khiến xương cốt toàn thân ta mềm ra.



" Lý Hương Quân thiên sinh lệ chất, sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, ba nghìn phấn trang không tranh sắc. Vô luận mặc quần áo gì, bít tất, giầy, nội y, đồ lót, đều là đẹp nhất."Ta thở dài một hơi, tự đáy lòng nói ra những lời nghe có vẻ rất buồn nôn.



" Ừ, ngươi nhất định là...... Là thư ký xinh đẹp nhất trong kt, hì hì......"


" Đẹp lắm, phi thường đẹp. Ngươi mau cởi giầy ra cho ca nhìn xem, ta cảm thấy gót giầy hình như hơi cao."Nhìn cặp chân thon dài của Tiểu Quân, trái tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



"Thiệt là, ngươi ghen ghét ta xinh đẹp phải không?"Tiểu Quân tỏ vẻ hờn dỗi nhưng vẫn rất ưu nhã ngồi xuống, tiện tay cởi giày ra đưa cho ta. Ta tiếp nhận giày da, vờ vịt đưa lên mũi làm động tác kiểm tra. Khi chiếc giày cách lổ mũi của ta không đến mười phân, ta đã ngửi thấy một mùi thơm rất kỳ lạ, thơm như hoa, làm cho người điên cuồng. Ta cứng ngắc, cứng rắn đến lợi hại. May mắn Tiểu Quân đáng yêu không nhìn ta, nàng đang loay hoay lấy trên người bộ đồng phục trị giá sáu ngàn hai trăm tám, căn bản không chú ý tới vẻ mặt ta đang chìm trong ý nghĩ dâm đãng.



" Áo hình như hơi chật, ngươi cởi ra cho ca nhìn xem."Ta cố ý nhìn phần eo Tiểu Quân.



" Chật cái gì mà chật? Chẳng lẽ mặc một bộ áo choàng lớn mới không chật sao? Thật đúng là quê mùa, đây là phong cách mốt nhất đó."Tiểu Quân trợn mắt với ta, bất quá nàng vẫn cởi áo ra.



" Tiểu Quân, ngươi cả nội y cũng không mặc sao?"Ta vừa cởi áo đồng phục trên người Tiểu Quân ra ném qua một bên, hai tay đã sờ lên ngực nàng.



" Mặc chứ."Tiểu Quân tỏ vẻ không hiểu. Nàng cúi đầu nhìn ta, lập tức mặt mũi đỏ bừng: " Ai da, lại sờ ngực người ta nữa rồi! Đúng là háo sắc, coi chừng ta mách mẹ."



" Muốn nói cho mẹ thì ngươi đã sớm rồi, cũng không cần chờ tới bây giờ. Hì hì, Tiểu Quân thích ca đúng không?"Ta cợt nhả ôm Tiểu Quân.



"Thích mới là lạ! Ngày hôm qua còn nói không khi dễ ta nữa, hôm nay ngươi lại giở trò ! Hừ."



Tiểu Quân ngả lên người của ta, bộ dạng thở gấp làm nũng của nàng khiến cho ta thầm giật mình. Xem ra Tiểu Quân đã động xuân tâm, nếu không vội vàng hái nàng xuống, vạn nhất sau khi Tiểu Quân đi làm quen biết nam nhân khác, cho những tên kia nhanh chân đến trước vậy thì hỏng mất.



" Ca không phải khi dễ muội, ca chỉ là thích Tiểu Quân."Ta da mặt cực dày, lời buồn nôn vọt ra trơn tuột. Ai, ta đã yêu điên cuồng biểu muội nhỏ của ta.



"Thích ta thì làm được cái gì? Ta là biểu muội của ngươi! Tối hôm qua mẹ còn gọi ta, nói nếu có nam hài tử theo đuổi ta thì phải để biểu ca ngươi ra tay ngăn lại. Hừ, không thể tưởng được không có nam hài tử nào, mà chính cái đầu heo này khi dễ ta chán chê."Tiểu Quân chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hung hăng trách mắng ta.



Trong lòng ta thật muốn khóc. Xem ra dì thật sự không muốn đem Tiểu Quân gả cho ta, ta thật buồn bực, vì sao dượng nguyện ý mà dì lại không muốn chứ? Chẳng lẽ dì không thích ta? Không đúng, nếu như dì không thích ta, dì tuyệt đối không cho phép Tiểu Quân cùng ta lên thành phố, hơn nữa, trực giác nói cho ta biết, dì rất yêu quý ta . Nhưng vì sao dì không muốn ta làm con rể chứ? Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân huyết thống sao?



Ta đoán chắc chắng không phải vì nguyên nhân này, bởi vì dượng cũng rất tán thành quan hệ giữa ta cùng Tiểu Quân, tuy dượng không nói rõ nhưng ta nhìn ra dượng rất muốn gả Tiểu Quân cho ta. Trời ạ ! Thật sự là không hiểu nổi, dượng tán thành, dì phản đối, chẳng lẽ trong này có điều gì cổ quái sao? Ta không muốn, cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Nhưng ta có thể khẳng định một việc, biểu muội nhỏ của ta vĩnh viễn phải thuộc về ta, ta tuyệt đối không cho phép kẻ khác đụng vào một ngón tay nàng.