Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 9 : Yêu cầu quá phận (1)

Ngày đăng: 08:12 19/04/20




Đái Tân Ni nước mắt không ngừng nhấp nhô, có vẻ chỉ muốn làm dịu sự tình, nàng không dám hung hãn, cũng không dám ngạo mạn, bộ dạng đáng yêu điềm đạm, dù là nam nhân ý chí sắt đá cũng sẽ động lòng, huống chi là ta?



Mục đích của ta đã đạt được, hơn nữa vượt quá mong muốn.



Ta cố ý cúi đầu trầm tư một chút, sau đó thở dài một hơi, nói:"Cô nói đúng, chúng ta dù sao cũng là đồng sự, không cần phải tuyệt tình như vậy, ừ, tôi có một điều kiện, không biết có được hay không?"



"Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể."



Đái Tân Ni mãnh liệt gật đầu như gà mổ thóc.



"Cái chai dù sao cũng vỡ rồi, tuy tôi rất thương tâm, nhưng có lẽ cũng là thiên ý, có lẽ ông trời muốn tôi quên mối tình đầu kia đi. Cô cũng không cần phí sức đi tìm cái chai tương tự, dù giống thế nào đi chăng nữa cũng không phải cái chai kia, đúng không?"



"Ừ, anh nói đúng."



Bộ dạng Đái Tân Ni như vậy, ta nghĩ dù ta nói mặt trời màu đen , nàng cũng nhất định sẽ gật đầu.



"Tôi cũng không phải biến thái, chỉ là ta để ý đến cô lâu rồi, ngươi rất đẹp, rất hấp dẫn, tôi......"



Ta vừa nói vừa quan sát Đái Tân Ni, ta phát hiện nàng bắt đầu đỏ mặt, trời ạ, nàng thật sự rất đẹp, càng xem càng đẹp.



Có lẽ là sắc đảm ngập trời, ta mày dạn mặt dày nói tiếp:"Nhưng tôi biết rõ, nam nhân thân phận hèn mọn như tôi không xứng với cô, cho nên, tôi chỉ có thể thầm yêu cô. Tôi không dám có yêu cầu xa vời, nếu cái nội y này rớt xuống sân thượng nhà tôi, cũng coi như là ý trời, tôi mong cô có thể để nó lại, được không?"



"Nội y? Anh... Anh làm sao có thể yêu cầu quá phận như vậy?" Đái Tân Ni vô cùng xấu hổ.



"Không được sao?" Ta nhẹ nhàng hỏi, điện thoại trong tay lắc lư không ngừng, đây là một ám chỉ, cũng là uy hiếp, hắc hắc, không đồng ý, ta liền báo động.



"Được rồi." Đái Tân Ni cân nhắc lợi hại, rất thẹn thùng đưa chiếc áo ngực màu hồng phấn ra.



"A, ý của tôi là, ta muốn cô mặc nó lên người ngay bây giờ."



Tâm tình kỳ diệu, Đái Tân Ni đồng ý đưa chiếc áo ngực cho ta nên ta liền tiến thêm một bước, khẽ cắn môi, quyết định rèn sắt khi còn nóng, tuy có chút hoang đường, nhưng cũng đáng để liều.



"Anh... Anh thật quá đáng!""



Đái Tân Ni giật mình nhìn ta, bất quá, ta thấy nàng cũng không quá tức giận.



"Van xin em."
Ta thất vọng cực kỳ, cũng minh bạch, Đái Tân Ni không muốn gặp ta, không muốn thấy ta, khinh thường gặp ta.



Lớn như vậy đây là lần thứ nhất ta có cảm giác thất tình, đêm hôm đó, ta lại thủ dâm, ta dùng cái đồ lót tanh tưởi như cũ kia thủ dâm ba lượt.



Từ ngày đó, Đái Tân Ni như bốc hơi khỏi nhân gian, ta nếm thử nghe ngóng bốn phía, kết quả tin tức gì cũng có, có người nói nàng vẫn ở trong công ty, có người nói nàng đi du lịch , có người nói nàng mắc bệnh , có người nói nàng xuất ngoại, còn có người nói nàng đột nhiên kết hôn......



Nhưng bất kể thế nào nói, ta đều không thấy nàng, bất đắc dĩ, ta chỉ có thu lại tâm tình lạc, lần nữa vùi đầu vào công việc, cuộc sống chính là như thế, ta tự khuyên bảo chính mình.



Nửa tháng sau, ta thăng chức, từ bộ kế hoạch chính thức đi vào bộ phận đầu tư, trở thành một trợ lý.



Bảy ngày về nhà không chỉ mang đến biểu muội của ta, cũng mang lại chút tâm tình nhẹ nhõm sung sướng, nhưng không biết vì sao, ta vẫn nhớ tới Đái Tân Ni. Lúc này, ta đang đứng trước của phòng nàng, do dự thật lâu, rốt cục vẫn bấm chuông cửa.



Ồ? Thật bất ngờ, thật sự ngoài ý muốn , ta giật mình nhìn người ra mở cổng, một khuôn mặt quen thuộc mà xinh đẹp xuất hiện lại trước mặt ta, ta thậm chí không còn tin vào mắt mình, đó là Đái Tân Ni, nửa tháng không thấy, nàng vẫn tỉa ra sức hấp dẫn mãnh liệt, tuy quần áo tùy tiện, tóc còn chút ẩm ướt , nhưng nàng đẹp tới cực điểm.



"Này!""



Ta giả bộ trấn định, cho dù cảm xúc bành trướng, nhưng vẫn tỏ vẻ tiêu sái trước mặt Đái Tân Ni.



"Thăm người thân trở về à?"



Đái Tân Ni một bên dùng khăn mặt lau tóc, một bên hướng ta mãnh liệt nháy mắt, tuy cách chiếc cửa chống trộm, nhưng sự giảo hoạt trong mắt vẫn có thể thấy rõ ràng, tựa hồ hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nàng.



"Cô biết tôi đi thăm người thân?"



Ta làm bộ giật mình hỏi.



"Nói nhảm, tôi là thư ký hành chính, người trong công ty muốn xin nghỉ đều do tôi quản !""



Đái Tân Ni nói chẳng có chút chú ý.



"Tôi nghe... Nghe nói cô không còn ở trong công ty ?"



Mùi thơm sữa tắm bay vào mũi của ta, mắt ta như muốn lồi ra, có lẽ do vừa tắm rửa xong ,trên người Đái Tân Ni chỉ mặc một bộ áo mỏng, cùng ta nói chuyện, bọt nước trên tóc không ngừng nhỏ xuống ngực, hai điểm nhô lên trên ngực càng ngày càng rõ ràng, ta có thể khẳng định, Đái Tân Ni không có mặc áo ngực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Trời ạ, nàng cố ý sao? Nàng muốn quyển rũ ta sao? Tâm linh yếu ớt của ta nổi cơn sóng động trời, ánh mắt không cách nào dời khỏi người Đái Tân Ni.