U Linh Boss

Chương 10 : Kiều thiên

Ngày đăng: 10:56 18/04/20


(Thượng)



Cùng là con người, vẫn có khác biệt



* Kiều thiên: Thăng quan



Vương Tiểu Minh một đường đến văn phòng nghe Cá Mập vỗ mông ngựa1 không ngớt.



Cá Mập lúc gần đi ra còn lưu lại số di động của cậu ta, số điện thoại nhà, địa chỉ nhà… Vương Tiểu Minh nghĩ nếu mà cậu mở lời, chắc cậu ta nói không chừng còn ghi lại số chứng minh thư nữa.



Vương Tiểu Minh gục mặt xuống bàn, “Hôm nay với hôm qua đi làm có gì khác nhau đâu?” Cũng là quẳng cậu một mình một người vào trong văn phòng. Còn tưởng là Chử Chiêu sẽ nói những yêu cầu khắt khe gì đấy sau đó sẽ ném một đống việc lên đầu cậu chứ.



Vừa dứt lời, cửa văn phòng vang lên hai tiếng.



Tinh thần Vương Tiểu Minh nhất thời rung lên, ngồi thật thẳng, trên cổ nơ vàng lập lòe, nói: “Mời vào.”



Cửa cẩn thận mở ra, là Đại Phát.



“Anh Tiểu Minh.” Cậu ta nhẹ nhàng mở miệng, lập tức đem oán khí đợi cả ngày hôm qua của Vương Tiểu Minh bị nuốt lại xuống họng.



Vương Tiểu Minh đành phải cố làm một cái mặt thiệt tươi, nói: “Chuyện gì?”



“Em là đến giải thích, ngày hôm qua thật sự rất bận nên mới để anh chờ lâu, ngại quá.” Cậu ta mỉm cười, vẫn là bộ dáng không kiêu ngạo mà cũng chẳng xu nịnh.



Baal nói: “Xem ra là có người khác nói cho y.”



Vương Tiểu Minh theo bản năng hỏi: “Nói cái gì?”



Đại Phát sửng sốt nói: “A? Nga, em nói là, ngày hôm qua bận quá.”



“Tôi không phải nói cậu…” Vương Tiểu Minh nói xong, lập tức phát hiện Đại Phát đã cứng đơ người lại rồi.



“Không không không, tôi, ý tôi là…” Ánh mắt Vương Tiểu Minh lại quay về phía Baal, “Ưm, tôi thích lầm bầm lầu bầu, cho nên có đôi khi, ờ, sẽ nói một một vài câu khó hiểu, cậu không cần để ý đâu.”



Cậu nói ra có chút khổ sở, Đại Phát nghe xong càng thêm nơm nớp lo sợ, “Vâng, em hiểu rồi. Em sẽ không đi nói lung tung đâu.”



“Vậy cậu cứ ra ngoài chơi đi.” Vương Tiểu Minh còn chẳng biết mình đang phát ngôn cái gì.



May mắn Đại Phát cũng không quá để ý đến mấy lời linh tinh của cậu, đáp lời: “Vâng, em đi trước.” Cậu ta máy móc xoay người, chân nọ đá chân kia bước ra cửa, sau đó còn đem cửa đóng cái ầm.



“Các ngươi chơi thật vui ha.” Baal trêu chọc nói.



Vương Tiểu Minh thở ra, phiền muộn muốn vò đầu bứt tóc nói: “Cứ tiếp tục như vậy, nhất định ta sẽ bị suy nhược thần kinh a.”



“Cho nên ngươi rất cần tình yêu.” Baal thấy thời điểm thích hợp lại bắt đầu dụ dỗ.



“… A!” Vương Tiểu Minh gục xuống bàn giả chết.



Đại khái được cỡ hai phút lại vang lên tiếng gõ cửa.



Vương Tiểu Minh lập thức ngồi dậy.



Lúc Chử Chiêu bước vô cửa liền nhìn thấy đầu tóc Vương Tiểu Minh lộn xộn như thể trẻ lên ba, mở to hai mắt nhìn hắn ta, trên mặt còn một vết hồng hồng rõ to.



Vương Tiểu Minh nhìn hắn ta bước vô, không biết nói gì nên cứ im lặng nhìn hắn, bất giác trong lòng có chút sợ hãi, “Chử quản lí?”



“Kỳ thật…” Chử Chiêu chậm rãi mở miệng.



“Dạ?” Vương Tiểu Minh nghiêm túc lắng nghe.



“Ngủ ở trên sofa vẫn thoải mái hơn đấy.” Chử Chiêu cũng thực nghiêm túc nói.



“…” Vương Tiểu Minh ngơ ngác nói, “A? Vậy hả?”



“Ờ. Cho nên sau này không cần ngủ gục trên bàn đâu, dễ dàng lưu lại chứng cứ phạm tội.” Hắn ta chỉ chỉ vết hồng hồng trên mặt cậu.



Vương Tiểu Minh sờ sờ, nội tâm vô hạn ủy khuất. Đây là giả mà.
Không khí trong phòng nhất thời tràn đầy ám muội khó nói, Hạng Văn Huân lại nói sang đề tài khác, “Công việc có thuận lợi không?”



“Thuận lợi.” Vương Tiểu Minh rất muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng trong đầu vẫn chưa sắp xếp được từ ngữ, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc. Đối với người bạn trai mới này, cậu muốn gần gũi nhưng rồi lại sợ sẽ bị tổn thương. Khoảng cách thân phận và địa vị của Hạng Văn Huân so với cậu là một trời một vực. Nếu không phải vì Baal… Cậu đột nhiên nghĩ, nếu có một ngày Baal biến mất rồi, như vậy hết thảy mọi thứ trước mắt cậu có phải rồi cũng sẽ tan biến hay không?



“Tôi đã nói bộ phận vệ sinh rất quan trọng, không phải là gạt cậu đâu.”



Vương Tiểu Minh đột nhiên bừng tỉnh, gật đầu không ngừng.



“Chử Chiêu là nhân tài, nếu cậu có thể học hỏi từ cậu ta, như vậy cho dù rời khỏi Ngân Quán, cậu vẫn có thể thăng tiến.”



Vương Tiểu Minh nhãn quang xao động. Anh ta nói những lời này là muốn nhắc nhở cậu sao? Ám chỉ rằng, có lẽ một ngày nào đó Baal sẽ biến mất, bọn họ không còn quan hệ yêu đương nữa, cậu có thể sẽ phải rời khỏi Ngân Quán?



Baal lạnh lùng bĩu môi nhắc, “Nói chuyện chính đi.”



Vương Tiểu Minh quay đầu nói: “A?”



Hạng Văn Huân mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Baal tiên sinh đang ở đây?”



Baal dám cá với Vương Tiểu Minh, cái mặt kinh ngạc không chút sơ hở kia chỉ là giả vờ thôi.



“Đúng vậy. Hắn ở đây.” Vương Tiểu Minh nói xong, ngượng ngùng nói, “Thật có lỗi, tôi quên nói với ngài.”



“Không sao.” Hạng Văn Huân quay sang phía Baal gật đầu chào, thuận miệng nói, “Baal tiên sinh và Tiểu Minh thật đúng là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu a.”



Đây là lần đầu tiên anh ta gọi cậu là Tiểu Minh.



Trong tim Vương Tiểu Minh có chút xao động.



“Chân không để ý tới mộng1 là có ý tứ gì?” Baal nhíu mày.



“Ưm, chính là mang ý không ai rời khỏi ai.” Vương Tiểu Minh giải thích.



Baal hừ một tiếng, “Thật sự là cách so sánh dễ ghét.”







Này cũng không phải do cậu nghĩ ra, cậu cũng thực bất đắc dĩ a. Vương Tiểu Minh cảm thấy thực ủy khuất. Bất quá may mắn khoảng cách giữa hai người bọn họ là năm mét, nếu là năm centimet thì chắc chắn sẽ rất khủng bố nha.



“Đừng quên ngươi đã đáp ứng PSP của ta!” Baal đối với sự đãng trí của cậu rất bất mãn.



Vương Tiểu Minh lúng túng nói: “Chờ ta có tiền lương rồi sẽ mua cho ngươi.” Hạng Văn Huân đã cung cấp chỗ ở miễn phí cho cậu, cậu thật sự rất ngại nếu được một tấc lại muốn tiến một thước.



Baal trừng mắt với cậu, giống như thể nếu cậu không đáp ứng, hắn sẽ bực mình đó.



Vương Tiểu Minh xưa nay nhát gan, nhìn thấy biểu tình tức tối của hắn tức thì bị dọa tới mức không nói nên lời.



Hạng Văn Huân chỉ nhìn biểu cảm trên mặt Vương Tiểu Minh là có thể đoán ra tình hình đại khái giữa hai người giờ phút này, “Baal tiên sinh có yêu cầu gì sao?”



Baal hếch hếch cằm.



Vương Tiểu Minh cúi đầu xuống sát mặt bàn, nhỏ giọng nói: “Baal muốn một bộ PSP.”



Hạng Văn Huân trầm mặc.



Vương Tiểu Minh giống như bị cái gì đó nghẹn lại, rầu rĩ hiện lên mặt, nhịn không được ngẩng đầu nói: “Có thể tạm ứng trước lương được không, tiền lương tháng này của tôi cứ giữ lại.”







Baal có chút ngoài ý muốn nhìn cậu.



Ngón tay Hạng Văn Huân khẽ gõ lên mặt bàn, “Baal tiên sinh xài PSP, liệu có gây chú ý cho mọi người hay không?”



Vương Tiểu Minh sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được ý anh ta đang nói —— sau này sẽ có rất nhiều người nhìn thấy một cái PSP ở trong phòng bay qua bay lại.



Hạng Văn Huân nói xong, PSP tự nhiên ngâm nước nóng luôn, thế nhưng hiếm thấy Baal cũng không lèo nhèo thêm nữa. (Giống như anh chồk say xỉn suốt ngày vòi vĩnh vợ cho tiền uống rượu, thấy vợ nai lưng làm lụng thì cảm động ko nên lời >v<) Mãi cho đến khi bước vô thang máy, hắn mới chậm rãi nói: “Vì sao phải ứng trước tiền lương?” Vương Tiểu Minh ngẩn ngơ nói: “Như vậy mới có thể mua PSP được a?” Cậu nghĩ là Baal vì không mua được PSP mà mất hứng, vội vàng nói, “Kỳ thật điều Hạng tổng lo lắng cũng rất có lý. Bất quá nếu ngươi muốn, chờ ta được phát lương rồi sẽ lập tức mua một cái để trong văn phòng cho ngươi.” (thương em wá T^T kiếm tiền nuôi chồk T^T) Baal không nói gì nữa. Kỳ thật mới nãy ở trong văn phòng của Hạng Văn Huân, chỉ cần Vương Tiểu Minh nói một câu ‘chỉ dùng trong văn phòng’, Hạng Văn Huân hẳn là không có lý do khác để cự tuyệt. Nhưng mà y không nói. Bởi vì y không quen xin xỏ hay cần bố thí. Hắn nhìn đỉnh đầu Vương Tiểu Minh, lần đầu phát hiện, cái tên nhân loại nhát gan, yếu đuối này, kỳ thật vẫn luôn cất giấu lòng tự tôn và kiêu ngạo trong tim mà ngay cả bản thân y cũng không biết. … Thật là thú vị. Trở về văn phòng, Chử Chiêu đang ngồi ở chỗ cậu, lúc nhìn thấy Vương Tiểu Minh thì nhíu mày, “Mi đi toilet cả nửa tiếng.” “Tôi không phải đi toilet.” Vương Tiểu Minh hơi chột dạ. “Nga, vậy đi đâu?” Chử Chiêu tay nắm bút. Kỳ thật hắn ta vừa rồi đã gọi điện thoại hỏi thư kí chứng thực hành tung của cậu, bất quá hắn càng muốn biết cái tên trông thật thà hai lúa này có thực sự trung thực hay không. Sự thật chứng minh là có. Vương Tiểu Minh thành thành thật thật nói: “Đi đến văn phòng Hạng tổng.” Chử Chiêu cao thấp đánh giá hắn liếc mắt một cái, “Đi cáo trạng?” “Không, không có.” Vương Tiểu Minh vội vàng làm giải thích. Baal hừ lạnh, hiển nhiên đối với thái độ kiêu ngạo của Chử Chiêu cảm thấy phi thường khó chịu. May mắn Chử Chiêu cũng biết chừng mực dừng đề tài đúng lúc, nếu không đã không tránh khỏi vận mệnh Càn khôn đại nã di. Hắn buông bút, chỉ vào tư liệu nói: “Có cái gì… không hiểu không?” Vương Tiểu Minh nói: “Có, tôi không rõ vì sao ở dãy số điện thoại khẩn cấp lại là một số điện thoại di động?” Chử Chiêu ý vị thâm trường nhìn cậu. “Nếu như là gọi cứu hỏa hay đại loại thế thì tôi còn hiểu được, nhưng mà đây là số điện thoại của Phong ca, tôi không biết nên dùng khi nào.” Chử Chiêu nói: “Đây là một người bạn của Hạng tổng, có mấy việc vặt vãnh đều giao cho anh ta đến xử lý.” Vương Tiểu Minh hiếu kỳ nói: “Vậy khi nào tôi cần phải gọi đến số này?” “Bất cứ lúc nào cũng không cần gọi số này.” Chử Chiêu ngoài cười trong không cười nói, “Cho dù Ngân Quán chỉ còn lại có mình mi một người, cũng không cần phải gọi số này.” Vương Tiểu Minh ngượng ngùng câm tịt miệng. “Được rồi, đọc xong tư liệu rồi thì đi theo ta.” Chử Chiêu bỏ tài liệu xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, hắn ta thấy Vương Tiểu Minh còn đang do dự tại chỗ, nhất thời không kiên nhẫn nói: “Làm sao vậy?” Vương Tiểu Minh bẽn lẽn mở miệng nói: “Nếu tư liệu chưa xem xong thì sao ạ?” “Sao lại chưa xong? Số điện thoại khẩn là ở tờ cuối cùng mà.” Vương Tiểu Minh cười gượng nói: “Tôi mới xem sơ sơ thôi.” “…” Chử Chiêu không nói gì trừng mắt nhìn cậu trong chốc lát, “Yên tâm, ta không kiểm tra mi đâu.” Vương Tiểu Minh lúc này mới thật cẩn thận đi theo. Chử Chiêu đi thang máy xuống lầu một, sau đó từ tầng một đi lên các tầng để giới thiệu. Hiện tại đang là lúc kinh doanh, bất quá hầu hết mọi người đều ở trong phòng, cho nên trên hành lang khá trống. Ngẫu nhiên cũng có vài vị khách, cũng có lúc được bảo vệ trong phòng trực gọi điện thông báo để họ tránh đi. Ngân Quán chia ra hai bộ phận phục vụ bình thường và VIP. Nhân viên phục vụ bình thường tuy trên danh nghĩa vẫn là dưới trướng của Chử Chiêu, nhưng thực tế hắn ta cơ bản đã uỷ quyền cho trợ lý. Bởi vậy lúc giới thiệu cũng chỉ qua loa. Phải đến tầng thứ mười một, hắn ta mới nghiêm túc giới thiệu. Thậm chí ngay cả tên các phòng trong nhà hàng cũng buộc Vương Tiểu Minh phải nghiêm túc nhớ cho kỹ. Hắn còn đặc biệt giới thiệu mấy người phụ trách vệ sinh của các tầng. Nghe hắn ta giảng nhiều như vậy, Vương Tiểu Minh mới biết hóa ra Đại Phát và Cá Mập đều là người phụ trách các tầng, một người tầng mười một, một người tầng mười hai. “Ở đây quan trọng nhất chính là tầng thứ mười tám.” Chử Chiêu quay lại, thấy Vương Tiểu Minh đi đứng liêu xiêu vô lực, hắn ta lại mặt mày nhăn nhó, “Chưa ăn no sao? Bộ dạng như thế là thế nào hả?” Vương Tiểu Minh thấp giọng nói: “Tôi thực sự chưa ăn no mà.” Chử Chiêu nhìn đồng hồ, cũng đã hơn mười một giờ. “Mi chưa ăn cơm chiều?” “Vâng.” Chử Chiêu nhìn thân thể cậu, “Đói thêm mấy bữa cũng tốt.” Vương Tiểu Minh sửng sốt. Chẳng lẽ trông cậu béo lắm sao? “Vốn cũng chả được mấy lạng thịt, nói không chừng nhịn đói sẽ chết đói. Đỡ lo.” Chử Chiêu xoay người, tiếp tục giới thiệu. Vương Tiểu Minh đành phải cố nén một bụng ủy khuất và rên rỉ, bước theo sau, ai ngờ mới bước theo hai bước liền thấy mình bị mất dấu rồi. Cậu hốt hoảng quay trái quay phải, “Chử quản lí đâu rồi?” Baal nhàn rỗi dựa vào vách tường nói: “Đại khái đang ở chỗ nào đó chờ chết đói.” ——————————— 1, Nguyên bản Hạng Văn Huân nói là: Tiêu bất li Mạnh, còn câu của Baal: Cước bất lí mông. Hai câu này phát âm giống nhau nên bạn Baal nghe nhầm. (hạ) — Cùng là con người, vẫn có khác biệt Vương Tiểu Minh mở to mắt trừng hắn cả nửa phút, mới giật mình hô: “A? Cái gì?! Ngươi, ngươi không thể làm vậy, giết người là phạm pháp đó, ngươi mau thả anh ta ra!” Cậu gấp muốn cắn vào lưỡi. “Tìm ra thì cũng hóa tro cốt rồi.” Vương Tiểu Minh nhìn rưng rưng như muốn khóc, “Ngươi thả anh ta ra mau lên.” Baal ôm ngực nói: “Còn rảnh mà lo việc người khác sao, bụng không đói à?” “Mạng người quan trọng, ta làm sao còn tâm trạng mà ăn cơm chứ.” Vương Tiểu Minh nghĩ nghĩ liền chuẩn bị chạy về phía thang máy. Di động trong túi đột nhiên vang lên. Vương Tiểu Minh giật mình một cái, giống như người đang ngồi trên đống lửa bị hắt một chậu nước lạnh. Cậu rút di động ra, ngón tay run run phải nhấn hai lần nút nghe, “Alô.” “Xin hãy đi bằng hành lang T3, có khách nhân từ hành lang T2 đi ra.” Thanh âm xa lạ truyền ra từ điện thoại. Vương Tiểu Minh như thể bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi: “Anh có biết Chử quản lý ở đâu không?” Đầu bên kia di động dừng khoảng tám giây, mới chậm rãi nói: “Đang ở trong thang máy tầng hai.” Ở thang máy? Nghe khẩu khí bình tĩnh của bảo vệ, hẳn là không có gì nguy hiểm. Vương Tiểu Minh vẻ mặt căng thẳng nhìn Baal, chậm rãi thở ra, khí lực trên người như thể đã bị rút hết. Cậu cố đứng thẳng lưng, kéo hai chân đang nhũn ra chạy về phía hành lanh T3. Trong phòng camera, bảo vệ gác điện thoại, tay trái chậm rãi phủ lên tay phải, che đi sự run rẩy của nó, tóc dựng lên nãy giờ vẫn chưa rũ xuống. Cảnh tượng tự nhiên bụp một phát Chử Chiêu hư không tiêu thất nãy giờ vẫn như in vào trong đầu gã. Nếu không phải Hạng Văn Huân trước đó đã ra lệnh không được đồn thổi bậy bạ, do từ lúc trong văn phòng bộ phận vệ sinh có bài tây bay qua bay lại gã đã báo cáo lên cấp trên thỉnh pháp sư về coi phong thủy cho Ngân quán. Ánh mắt gã gắt gao nhìn chằm chằm lên bóng dáng Vương Tiểu Minh, thân thể không nhịn được lại run rẩy —— người này thật sự là rất tà đạo. Vương Tiểu Minh đương nhiên không biết bản thân trong cảm nhận của ai đó đã sánh ngang với ma quỷ. Hiện tại vấn đề cậu quan tâm nhất là di động không có vang lên nữa. Dựa vào tính cách của Chử Chiêu, gặp phải loại chuyện này hẳn là làm ầm lên hỏi rõ đầu đuôi mới đúng. Cậu cúi đầu nhìn màn hình di động tối như mực, trong lòng hoảng loạn thấy không xong rồi. Baal chỉ nhìn vẻ mặt của cậu thôi đã biết cậu suy nghĩ cái gì, “Ngươi không cần lo lắng Chử Chiêu. Hắn ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện hôm nay nói ra ngoài.” “Vì sao?” Lời hắn nói cứ như định hải thần châm, trấn áp tất cả mọi lo lắng và sợ hãi trong lòng Vương Tiểu Minh. Baal nói: “Bởi vì hắn ta nhất định sẽ gọi điện thoại cho Hạng Văn Huân, mà Hạng Văn Huân nhất định sẽ xử lý hắn.” “Vì sao?” Baal không kiên nhẫn nói: “Làm gì mà cứ ‘vì sao’ hoài thế.” Vương Tiểu Minh rụt cổ lại. “Còn không đi ăn cơm sao?” “Không muốn ăn.” Cậu vừa nói xong, bụng lại ùng ục lên tiếng. Baal nhướn mày nói: “Ồ? Tốt thôi, hôm nay lẫn ngày mai ngươi đừng ăn cơm nữa.” Vương Tiểu Minh nhảy dựng lên, “Ta đâu có nói mai không ăn.” “Ngươi không nói.” Baal gật đầu. Vương Tiểu Minh kinh ngạc. Chẳng lẽ hắn định phân rõ phải trái sao? “Nhưng mà ta nói.” … Đợi Baal phân rõ phải trái so với bắt gặp UFO còn xa hơn. Vương Tiểu Minh tiếp tục từng bước một lết về phía trước. Cứ đi tiếp về trước chính là cửa thang máy. Vương Tiểu Minh định quay lại, cứ tưởng tượng gặp phải Chử Chiêu ngay tại thang máy, nếu hắn lại dùng thang máy đi lên, chi bằng đi thang bộ cho đỡ xấu hổ. Nhưng khoảnh khắc mà cậu đẩy cửa thang bộ ra liền vô cùng hối hận, bởi vì cậu phải bắt gặp một chuyện còn xấu hổ hơn —— Kiệt thiếu tát một cái rõ vang vào mặt Đào Nhạc. Tiếng bàn tay va vào má vang cả hành lang. Vương Tiểu Minh đang muốn lui chân về đã bị Baal đẩy một cái, thế là chật vật lao ra. … Không cần ngẩng đầu lên, không cần quay đầu lại, không cần trờ về… Trực tiếp rút lui, nhắm mắt, im lặng, cho rằng cái gì cũng đều không thấy. Vương Tiểu Minh tận đáy lòng thầm nhắc đi nhắc lại, sau đó hết sức chuyên chú lùi từng bước về phía sau. Nhưng mà Baal hiển nhiên không muốn cho cậu toại nguyện. Hắn chỉ dùng một ngón tay đã chặn cậu ngừng lại. Vì thế cảnh tượng mà Kiệt thiếu và Đào Nhạc nhìn thấy là —— Vương Tiểu Minh nhắm mắt lại, đứng ở chỗ đó mà giậm chân tại chỗ. “Ngươi đang làm cái quỷ gì thế?!” Đào Nhạc hổn hển quát lớn. Vương Tiểu Minh bả vai run lên, thật cẩn thận nói: “Tôi không nhìn thấy gì hết a.” … Nếu một người khẩn trương nói cái gì cũng không nhìn thấy, cái này thuyết minh rõ ràng là người đó cái gì cũng đã thấy hết rồi. Đào Nhạc tức giận đến độ sắc mặt trắng bệch, dấu tay bên má trái hiện lên càng rõ ràng.”Ngươi không có việc gì đến chỗ thang bộ làm gì?” Vương Tiểu Minh vừa mới định trả lời, chợt nghe Kiệt thiếu thản nhiên nói: “Tôi kêu cậu ấy đến.” Đào Nhạc không thể tin được quay lại nhìn anh ta. Kiệt thiếu vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, “Cậu ấy chính là người mà tôi đã nói.” Vương Tiểu Minh trừng lớn con mắt. Đào Nhạc con mắt còn trừng lớn hơn nữa. Baal trên khóe miệng lộ ra một tia cười đầy ý vị sâu xa. Kiệt thiếu tránh qua người gã bước tới. Đào Nhạc theo bản năng giơ tay chặn anh ta lại, bị hất ra. “Giang Tuấn Kiệt!” Đào Nhạc nóng nảy. Kiệt thiếu ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đi đến bậc thang trước mắt Vương Tiểu Minh, ôm lấy thắt lưng của cậu. Mặt hai người đối diện, cách nhau không quá năm phân. Tim Vương Tiểu Minh hoảng loạn. Một nửa là vì khuôn mặt Kiệt thiếu càng lúc càng tới gần, một nửa là bởi cái nhìn của Đào Nhạc càng ngày càng phẫn nộ. Kiệt thiếu dần dần sát lại đây, hô hấp phả lên mặt cậu, cánh môi màu hồng nhạt của anh ta cơ hồ sắp chạm vào môi cậu đến nơi rồi. Khoảnh khắc đó, Đào Nhạc thét lớn xông tới. Vương Tiểu Minh cảm thấy một trận gió ào qua, lập tức bị ai đó kéo sang một bên. Đợi phản ứng lại được thì, Kiệt thiếu hơi dựa vào trên người cậu, máu tươi từ khóe miệng nhỏ xuống. Nắm tay của Đào Nhạc sững sờ giữa không trung, biểu tình trên mặt đại biến, nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: “Anh… Anh không cố ý đánh em.” “Tôi tát anh một cái, anh trả lại tôi một đấm, thanh toán xong xuôi.” Kiệt thiếu chậm rãi đứng thẳng dậy, tay vẫn như cũ khoác lên lưng Vương Tiểu Minh, ôm hờ cậu đi ra ngoài. “Kiệt!” Thanh âm Đào Nhạc giống như dã thú bị thương gầm lên tê dại. Vương Tiểu Minh nhịn không được quay đầu lại. Đào Nhạc vẫn không nhúc nhích đứng ở chỗ đó, từ trước đến nay trên mặt cao ngạo là thế nhưng giờ đây lại thay bằng hai hàng nước mắt. Chỗ yếu mềm nhất tận đáy lòng Vương Tiểu Minh như thể bị đụng vào, cước bộ đột nhiên dừng lại. Bi thương như thế cậu không chỉ trải qua một lần, từng thấy ở trong gương, trong mộng. Bởi vì từng trải cho nên cậu hiểu, thật sự rất đau. Cậu không biết Kiệt thiếu và Đào Nhạc lúc trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cậu biết, mình không hề muốn là kẻ gây nên nỗi đau đó. “Tiếp tục đi.” Giọng Kiệt thiếu vang lên khe khẽ bên tai, “Xin cậu đấy.” Vương Tiểu Minh ngạc nhiên nhìn anh ta. Cậu cho tới hiện tại chưa bao giờ nghĩ là vẻ mặt Kiệt thiếu nhìn cái gì cũng đều lạnh nhạt hờ hừng lại đột nhiên xuất hiện biểu tình này —— so với bi thương lại càng đau khổ hơn. Vương Tiểu Minh mãi một lúc sau mới hiểu được ý nghĩa của vẻ mặt đó —— Là tuyệt vọng. Ngày thứ hai Vương Tiểu Minh đến Ngân Quán bị bỏ đói và ngơ ngẩn – hai thứ song song đả kích cuối cùng đã chấm dứt. Đi ra bằng lối đi dành cho nhân viên, ngửi thấy được khí vị của màn đêm, cậu mới cảm nhận được, mình vừa ra khỏi một vương quốc kỳ lạ để trở về thế giới thực. “Người kia lợi dụng ngươi.” Baal đi sau cậu thân thản nhiên nói. Vương Tiểu Minh bỗng nhiên xoay người, kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu, mới không cam lòng, không muốn cũng phải thừa nhận rằng, ‘Mình đã trở lại thế giới thật’ trong chính ác mộng của mình. Baal nhíu mày nói: “Ngươi đừng nói là ngươi yêu y nha?” Vương Tiểu Minh hoảng sợ, “Đương nhiên không có.” Cậu chỉ là không xóa nổi biểu tình của Kiệt thiếu mới nãy. Baal nheo mắt xem xét cậu hồi lâu, mới gật đầu nói: “Không phải là tốt rồi.” Vương Tiểu Minh cảm thấy ngoài ý muốn, “Ta còn nghĩ ngươi ước gì ta yêu anh ta.” Hắn không phải vẫn muốn tác hợp cậu cho người khác sao? “Ta chỉ thích giao tiếp với người thông minh thôi.” Ấn tượng của Baal đối với Kiệt thiếu không tốt lắm. Vương Tiểu Minh thụ sủng nhược kinh. Hiện tại người hắn giao tiếp nhiều nhất là cậu mà? Đây còn không phải là, ở trong mắt hắn cậu là người thông minh nhất? “Ngươi là ngoại lệ.” Baal nhanh chóng hắt nước lạnh. “…” Baal hắt hoàn nước lạnh rồi còn cảm thấy chưa thỏa mãn, lại giẫm thêm một cước nói: “Hơn nữa còn là ngoại lệ xui xẻo nhất ta gặp từ lúc chào đời đến giờ!” … Cậu quả nhiên là xui xẻo hết thuốc chữa. Vương Tiểu Minh hối hận nghĩ, ngay cả đường đường là đọa thiên sứ gặp phải cậu cũng bị xui xẻo của cậu lây nhiễm. Ngân Quán tan tầm sẽ có xe chuyên dụng đưa nhân viên về lại nội thành. Vương Tiểu Minh nhìn một đám người chen chúc lúc nhúc bên cửa hông của Ngân quán, không khỏi nhớ tới cảnh sắp phải chia tay cuộc sống sinh viên. Không biết Thường Hải Đào thế nào rồi, trường học liệu có còn rêu rao chuyện hai người họ không. Tuy rằng đã tìm được chỗ thực tập nhưng không biết trường học có chấp nhận hay không. Không nghĩ thì thôi, nghĩ rồi mới biết, Vương Tiểu Minh phát hiện ra cậu còn có rất nhiều chuyện phải phiền não. “Anh Tiểu Minh.” Cá Mập một phen thân mật vỗ vai cậu, tỏ vẻ hai người vô cùng thân thiết. “Nhà anh ở đâu vậy? Nếu tiện đường thì cùng đi về được không?” “Tôi ở Giang Bắc.” “A, em cũng vậy. Anh ở khu?” Cậu cười hì hì nói, “Em rất muốn biết khu nào có thể tạo ra một người khí chất như anh Tiểu Minh đây a.” … Vương Tiểu Minh nhớ ra đã từng có người nói với cậu, thiên tài dù cho bộ dạng bên ngoài không bộc lộ ra nhưng vẫn đủ khí chất khiến người khác tán thưởng. Không nghĩ tới có một ngày cậu cũng đc nhận đặc ân này. Cá Mập thấy cậu không đáp lời, nghĩ là cậu không muốn nói cho cậu ta, cũng không để ý, chỉ liều mạng ôm vai cậu đẩy về trước. Bởi vì sư nhiều cháo ít, chỗ ngồi trên xe là có hạn, chỗ này có ít nhất một nửa phải đứng để về đến nội thành, buổi tối bon chen chỗ ngồi cũng gần như là một cách rèn luyện thể lực. Vương Tiểu Minh kinh ngạc nói: “Không có ai ở ký túc xá sao?” Cá Mập quái dị liếc nhìn cậu, “Ký túc xá chính là để cho cấp bậc quản lý đến ở thôi. Nga, trợ lý thì cũng có thể.” … Cậu cũng tính là cấp bậc quản lý nhỉ? Vương Tiểu Minh đột nhiên chột dạ. “Ngươi coi như là phu nhân tương lai của tổng giám đốc, ký túc xá là chuyện đương nhiên.” Thanh âm của Baal đột nhiên toát ra. Đối với chuyện hắn cứ năm lần bảy lượt xem mồm vào Vương Tiểu Minh cũng đã thích ứng, cậu không thích ứng nổi chính là hắn cứ như thế đứng trong thân thể người khác —— đầu cao hơn một khúc. (Ax rợn người :-z) “Hạng tổng.” Phía trước đột nhiên xôn xao. Sau đó lại càng thêm chật chội mãnh liệt. Vương Tiểu Minh bị người ta xô về phía trước vài bước. Một lát sau, tiếng ồn ngừng lại, dòng người tự nhiên dạt ra hai bên. Đèn xe trắng xóa từ phía trước rọi lại đây. Mũi giầy được chiếu sáng một nửa, Vương Tiểu Minh nheo mắt lại. Chỉ thấy Hạng Văn Huân đứng cạnh buồng lái, mở cửa xe, mỉm cười nói với cậu: “Tôi đưa cậu về nhà.”