U Linh Boss
Chương 25 : Phong tử
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
(Thượng)
Một đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp
* Phong tử: Kẻ điên
Đào Nhạc bộ dạng vờ như hiện tại mới phát hiện trong phòng có thêm một người nữa, “Ngươi là ai?”
Vương Tiểu Minh sợ Baal lại nhất thời xúc động, thật sự uýnh gã bầm dập hơn bây giờ, vội vàng nói: “Hắn là bạn tôi.”
“Hừ.” Baal khó chịu nhướn mày.
Vương Tiểu Minh bối rối mím môi, “Là bạn trai.”
Đào Nhạc không tức giận nói: “Vớ vẩn, bộ ngươi tưởng ta đui mù đến nỗi không nhìn thấy hầu kết sờ sờ ngay cổ hắn sao?”
Vương Tiểu Minh: “…”
Đào Nhạc đột nhiên nhẩm lại câu cậu vừa nói, kinh ngạc thốt lên: “Ý ngươi là…?”
Vương Tiểu Minh ngượng ngùng gật đầu.
Baal vì thân phận và địa vị của hắn đã được thừa nhận, chỉ số tâm trạng như tên lửa vèo một cái thăng thiên, sự chán ghét dành cho Đào Nhạc nhờ thế mà giảm đi không ít.
Đào Nhạc cũng là đồng tính luyến, cho nên chuyện cậu tiết lộ khuynh hướng giới tính của chính mình gã cũng chẳng thèm quan tâm, gã ngơ ngác hỏi: “Cho dù các ngươi có quan hệ như thế cũng không tất yếu cố ý đến đây khoe ta chứ? Ta có phải cha mẹ tụi bây đâu!” Người khác hạnh phúc càng làm gã cảm thấy nỗi đau của mình tăng lên gấp bội, oán khí trong lòng tích tụ càng lúc càng nhiều hơn.
Cơn tức của Baal vừa mới bị dập tắt lại bắt đầu rục rịch bùng phát.
Vương Tiểu Minh vội vàng kéo tay hắn nói: “Ta có chút chuyện muốn nói riêng với anh ta.”
Baal liếc cậu, “Chuyện riêng?”
Vương Tiểu Minh chống đỡ áp lực, kiên định gật đầu.
Baal lùi về hai bước, ngồi lên sofa bên cạnh, hếch cằm: “Nói đi.”
Cái này gọi là nói chuyện riêng sao?
Vương Tiểu Minh ngậm ngùi quay lại nhìn Đào Nhạc.
Đào Nhạc nhíu mày nói: “Ta và ngươi trước giờ có gì đâu mà nói?” Ngoại trừ lần đầu tiên mạc danh kì diệu gặp ở ngoài ra, giao thiệp giữa gã và y có thể nói là cháy sạch đến đáng thương.
“Là về Kiệt thiếu.” Vương Tiểu Minh nhẹ giọng nói.
Tinh thần Đào Nhạc phấn chấn hẳn lên, “Y bảo ngươi đến nói với ta sao? Ngươi có cách liên lạc với y? Hay căn bản y vẫn đang ở thành phố này chưa từng rời đi? Ta biết mà…”
“Không phải.” Vương Tiểu Minh lập tức dội cho gã một chậu nước lạnh, “Tôi chỉ muốn hỏi, anh có yêu Kiệt thiếu không?”
Biểu hiện của Đào Nhạc giờ phút này có thể dùng đến trợn mắt há hốc mồm để hình dung, “Gì?” Cảm thụ của gã bây giờ giống như đang đi trên đường tự dưng có một người chạy đến hỏi, “Ngươi có nghĩ rằng buổi sáng thì nên ăn kem đánh răng không?” Rõ ràng là mối quan hệ bắn đại bác chẳng tới, sao y có thể trực tiếp tuôn ra dễ như vậy?
Vương Tiểu Minh tưởng đầu gã bị thương nên không nghe rõ, lại hỏi thêm lần nữa, “Anh có yêu Kiệt thiếu không?”
“Liên quan chó gì đến ngươi!” Đào Nhạc khó chịu nói.
“Yêu một người, không phải chỉ chấp nhất giữ lấy.” Vương Tiểu Minh nói, “Nếu anh yêu Kiệt thiếu, anh lẽ ra phải buông tha anh ấy, thông cảm cho anh ấy, hiểu được suy nghĩ và nhu cầu của anh ấy. Lời nói đầu môi chỉ là vô ích.”
Đào Nhạc trầm mặc: “Đây là Kiệt thiếu bảo ngươi nói sao?”
“Không phải. Đây là tự tôi nói thôi.” Vương Tiểu Minh nói, “Tôi tuy ít tiếp xúc với Kiệt thiếu, nhưng tôi biết anh ấy là người tốt.”
Đào Nhạc nói: “Hiện tại ngươi đang tập kịch hả? Câu nào câu nấy đều chia ra tốt xấu mới được phải không?”
“Tôi cảm thấy anh không xứng với anh ấy.” Vương Tiểu Minh rút ra kết luận, “Tôi nói xong rồi.”
Đào Nhạc tức giận muốn vơ đại cái gì đó ném cậu, “Ngươi tới đây chỉ muốn bỏ đá xuống giếng, càng muốn giày vò nỗi đau của ta sao?”
Vương Tiểu Minh nói: “Tôi chỉ muốn nói ra suy nghĩ thật của mình. Tôi không biết sau này anh sẽ ở bên ai, bất quá nếu anh nghĩ cho người kia, anh nên thay đổi tính cách và suy nghĩ của bản thân đi.”
Đào Nhạc thuận tay chụp lấy đồng hồ báo thức để trên bàn, tức giận ném qua, “Cút!”
Bất quá đồng hồ báo thức tự dưng dừng giữa không trung trông vô cùng quỉ dị.
Đào Nhạc trừng lớn hai mắt, định hét toáng lên, liền nhìn thấy cái đồng hồ lao ngược về phía gã, hơn nữa chính xác không sai một li nện trúng vết thương của gã! Gã đau quá rít lên một tiếng, không kịp hô hoán, cổ vẹo sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
Vương Tiểu Minh giật mình sợ hãi, vội vàng chạy lại bên giường, khẩn trương nói: “Anh ta, anh ta không sao chứ?”
Baal chậm rãi đi tới, “Không chết được.”
“Hay là gọi bác sĩ đi?” Vương Tiểu Minh muốn đến nhấn chuông.
Baal thản nhiên trả đồng hồ lại vị trí cũ, sau đó nói: “Chờ gã tỉnh lại, ngươi định giải thích chuyện đồng hồ thế nào đây?”
“Hơ…” Vương Tiểu Minh ngây người.
“Coi như gã nằm mơ đi.” Baal vươn tay ngoắc ngoắc cậu.
Vương Tiểu Minh chần chừ giơ ngón tay đặt trước mũi của Đào Nhạc, cảm giác được gã đang hô hấp mới dám thở ra, “Anh ta thật sự không sao phải không?”
“Tuyệt đối không chết được.” Baal thấy cậu coi thường cái tay đang xòe ra của hắn, có chút bất mãn, “Lại đây.”
Vương Tiểu Minh đi qua. Baal nhấc tay kéo cậu vào trong ngực, “Đi thôi.”
…
Vương Tiểu Minh nhịn không được quay lại liếc nhìn cái gã đang nằm chổng chơ bất tỉnh Đào Nhạc, cảm thấy cứ vậy phủi đít mà đi thì thật không có nghĩa khí.
Ra cửa, vừa vặn nhìn thấy Từ Nhất Minh trở về.
Baal mặt không đổi sắc nói: “Hắn đang ngủ, ngươi đi đứng nhẹ nhàng một chút.”
Từ Nhất Minh kinh ngạc ngước nhìn hắn một cái, gật gật đầu, “Hắn đã lâu rồi không được ngủ một giấc hoàn hảo.”
“…” Cảm giác tội lỗi trong lòng Vương Tiểu Minh vơi đi.
Từ Nhất Minh đột nhiên hỏi: “Cậu tới đây vì Kiệt thiếu sao?”
Vương Tiểu Minh lắp bắp kinh hãi, “Sao anh biết?”
“Không có gì. Ta chỉ nghe nói quan hệ giữa cậu và Kiệt thiếu không tồi, cho nên đoán mò thôi.” Dựa vào thực lực từ một nơi phức tạp như Ngân quan leo được lên vị trí này, Từ Nhất Minh đương nhiên không chỉ nhờ mỗi cái mặt. “Bất quá cậu nên khuyên Kiệt thiếu buông tay đi. Nếu không thể tha thứ, cũng đừng dây dưa vào nữa, nếu không sẽ chỉ hại mình hại người.”
Vương Tiểu Minh thăm dò hỏi: “Anh yêu Đào Nhạc sao?”
“Ừ” Từ Nhất Minh trả lời không chút do dự.
“Nhưng mà…” Vương Tiểu Minh há miệng kinh ngạc, chẳng biết nên nói gì nữa. Kiệt thiếu đã rời đi, mặc dù bây giờ Đào Nhạc không từ bỏ được anh ta, nhưng cũng chẳng ai có thể cam đoan mọi chuyện của ngày mai.
“Muốn là phải tự mình giành lấy.” Trên mặt Từ Nhất Minh ánh lên tự tin, “Ông trời chỉ ban cho ngươi nỗi đau và xui xẻo, muốn hạnh phúc, nhất định phải tự mình nắm lấy. Cậu có biết việc ngu ngốc nhất mà Kiệt thiếu đã làm là gì không?”
Vương Tiểu Minh lắc đầu.
“Y luôn kiên trì một đường, thế mà đến cuối cùng lại tự dưng rẽ hướng.” Từ Nhất Minh nói xong, tựa hồ giật mình vì đã lỡ miệng quá nhiều, vội vã chào một câu khách sáo rồi xoay người vào trong phòng bệnh.
Trên đường trở về, Baal và Vương Tiểu Minh đều rơi vào trầm mặc.
Vương Tiểu Minh nghĩ lại câu mà Từ Nhất Minh nói ban nãy. Kiệt thiếu ra đi rốt cục là giải thoát hay là thất bại?
Mà Baal lại nghĩ đến câu nói của Vương Tiểu Minh ——
“Yêu một người, không phải chỉ chấp nhất giữ lấy. Nếu anh yêu Kiệt thiếu, anh lẽ ra phải buông tha anh ấy, thông cảm cho anh ấy, hiểu được suy nghĩ và nhu cầu của anh ấy. Lời nói đầu môi chỉ là vô ích.”
Sắc mặt Baal tối sầm.
Winston nhớ lại cảm nhận của mình khi bị tóm gọn trong tay kẻ khác vô cùng là bất mãn, tuy nhiênn ánh mắt nhìn Baal lại không dám trừng quá lớn, “Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, chúng ta tiếp theo đường ai nấy đi.”
Baal vừa lòng gật đầu: “Tốt thôi.”
…
Rõ ràng là hắn đưa ra đề nghị rã đám, vì sao trong lòng lại cảm giác như bị vứt bỏ thế này?
Winston hoang mang suy nghĩ.
Vương Tiểu Minh đột nhiên nói với Edwin: “Cám ơn anh.”
Trong số bọn họ, Baal ngạo mạn, Winston giảo hoạt, Hạng Văn Kiệt còn đang chìm đắm trong kinh hoảng chưa thoát ra nổi, người duy nhất nhớ đến cảm ơn và người duy nhất nói lời cảm ơn chỉ có cậu.
Edwin lại cười nói: “Đừng khách sáo. Kỳ thật, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một phen.”
Vương Tiểu Minh kinh ngạc hỏi: “Là chuyện gì?” Cậu thật không nghĩ ra, có cái gì Huyết tộc không làm được mà cậu có thể làm được chứ.
“Ta hy vọng sau này ngươi hãy thường xuyên liên lạc với Winston.” Edwin lặng lẽ thở dài, “Đừng nhìn hắn lúc thường tùy tiện như thế, kỳ thật hắn rất mẫn cảm, đối với một vài chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ để tâm thật lâu, hơn nữa lại không có bạn bè gì nhiều. Tình cảm của Huyết tộc cũng lạnh lẽo và áp lực như máu của chúng ta, nhưng không có nghĩa là chúng ta không khát khao. Ta hy vọng ngươi mãi luôn là bạn tốt của hắn.”
Thanh âm của hắn trầm thấp êm tai, rơi vào lỗ tai người nghe cảm giác thật thoải mái.
Ánh mắt Winston nhìn hắn không khỏi toát ra vài phần cảm động.
Vương Tiểu Minh trịnh trọng gật đầu nói: “Tôi sẽ cố.”
Edwin hoan hỉ nói: “Trời còn chưa sáng, hiện tại trở về còn kịp xem cảnh đêm ở Pa-ri.”
Mario nãy giờ vẫn đứng bên cạnh im lặng không hé răng lấy một lời đột nhiên lên tiếng: “Chủ nhân, hôm nay là sinh nhật của ngài, không phải ngài đã định mời những vị khách này ở lại chúc mừng sao?”
Edwin chậm rãi khép mắt lại, cố tình che giấu sự cô đơn nơi đáy mắt, “Ta cũng đã lâu rồi chưa đón sinh nhật.”
Vương Tiểu Minh nhãn tình sáng lên, đang muốn gì đó, miệng lại bị Baal bịt kín.
Winston có chút đăm chiêu hỏi: “Chẳng lẽ trong ba mươi năm qua ngươi không có lấy một tiệc sinh nhật nào sao?”
Edwin nói: “Thứ mà sinh nhật cần có không phải thời gian mà là người cơ.”
Winston cảm thấy trong lòng có một góc nhỏ suy sụp.
Baal kéo Vương Tiểu Minh đi ra ngoài. Vương Tiểu Minh vẫy vẫy tay chào Edwin nói: “Cám ơn anh, chúc sinh nhật vui vẻ!” Lúc cậu đi ra, thuận tiện còn kéo theo Hạng Văn Kiệt đang lâm vào suy nghĩ rối như tơ vò.
Edwin cười đáp lại Vương Tiểu Minh.
Winston đứng nguyên tại chỗ do dự, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cám ơn.” Nụ cười Edwin dần ấm áp trở lên.
“Ta phải đi trước.” Winston đấu tranh tư tưởng hồi lâu, vẫn là quyết định bảo vệ tính mệnh quan trọng hơn. Dù sao ký ức về cảnh tượng ngày đó hãy còn rất mới mẻ.
Nhưng hắn vừa mới nhấc chân, liền phát hiện hai phiến cổng lớn kia tự động đóng lại. Tiếng đóng cổng nặng về vang lên, thật giống như một hồi gông xiềng, nháy mắt bắt giữ lấy tù binh là hắn!
Mà Baal, Vương Tiểu Minh, Hạng Văn Kiệt, bọn họ đã đi nhanh đến nỗi bóng dáng cũng chả thấy đâu. Cũng biến mất như bọn họ còn có Mario.
“…” Winston không dám quay đầu lại.
Áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng tập hợp lại đây, bắt đầu đè ép khiến hắn không thở nổi.
“Ha hả, Winston bé nhỏ…” Thanh âm của Edwin đột nhiên trở nên cực kỳ bén nhọn quỷ dị.
Hơi thở của Winston dần dần dồn dập, răng nanh bật ra ngoài cửa miệng. Hắn sẵn sàng vào tư thế chiến đấu, chậm rãi quay đầu lại.
Edwin vẫn đứng yên tại vị trí ban nãy, mỉm cười nhìn hắn. Hai tròng mắt đỏ thẫm như rượu ——
Là loại rượu còn đỏ hơn cả máu.
Bọn họ vừa mới hành quân ra khỏi tòa thành, cánh tay Hạng Văn Kiệt bấu víu vào Vương Tiểu Minh nãy giờ bị đẩy ra thật xa.
“Chậc…” Vương Tiểu Minh đang định nói gì đó.
Baal hung hăng trừng mắt nhìn cậu.
Vương Tiểu Minh há há miệng, nuốt hết vô bụng, nhịn không được quay lại nhìn thoáng qua, “Chúng ta cứ bỏ lại Winston như thế sao? Hay là chúng ta trở về cùng chúc mừng với bọn họ đi?”
Baal nhướn mày nói: “Ngươi không định mừng sinh nhật của ta sao?”
“A?” Vương Tiểu Minh sửng sốt. Kỳ thật cậu càng muốn hỏi là, đọa thiên sứ cũng có sinh nhật nữa hả?
Baal khó chịu khụt khịt mũi, “Để bọn chúng tự chúc mừng với nhau được rồi.”
“Cảm tạ ý tốt của ngài. Bất quá chủ nhân vô cùng nguyện ý mừng sinh nhật cùng Winston tiên sinh.” Mario chậm rãi đi theo sau.
Baal hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Tiễn khách.” Mario thay bọn họ mở cửa xe Cadillac ra, bất quá trước khi bọn họ leo lên xe, còn bổ sung một câu, “Bất quá sẽ nhanh chóng rời đi.”
Baal: “…”
Vương Tiểu Minh nói: “Kỳ thật, ta thấy tự lái sẽ cũng được a.” Tuy rằng Huyết tộc rất mạnh mẽ, nhưng sức mạnh của họ tuyệt đối không đặt trên xe.
Bọn họ ngồi lên xe, lại phát hiện Hạng Văn Kiệt còn đứng im tại chỗ.
“Hạng tiên sinh.” Vương Tiểu Minh nhẹ giọng gọi.
Hạng Văn Kiệt nhanh chóng quay đầu, khẩn trương nhìn cậu, “Ngươi có biết ta là ai không?”
“Biết.” Vương Tiểu Minh nghĩ nghĩ nói, “Thực ra anh trai anh nhờ chúng tôi giúp anh đó.”
“Anh trai?” Trí nhớ về khoảng thời gian làm nhân loại của Hạng Văn Kiệt chỉ đến đoạn bị một nam tử tóc vàng tuấn mỹ bắt đi là hết, sau đó ký ức của quỷ hút máu chỉ mới bắt đầu. Nói cách khác, sau khi bị bắt và trước khi tỉnh lại, đầu cậu ta hoàn toàn trống rỗng.
Vương Tiểu Minh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, “Anh lên xe đi, tôi sẽ từ từ kể cho anh nghe.”
Hạng Văn Kiệt bán tín bán nghi nhìn cậu, “Ngươi biết anh trai ta là ai sao?”
Vương Tiểu Minh gật đầu, “Là lão bản của Ngân Quán, Hạng tổng.”
Hạng Văn Kiệt tin vài phần, lại vẫn có hơi chần chừ.
Baal không kiên nhẫn, hướng ngón tay về phía cậu ta ngoắc ngoắc.
Hạng Văn Kiệt liền cảm thấy có một sức mạnh thật lớn hút cậu vào trong xe.
“Ây da!” Đầu của cậu đập vào cửa kính.
Baal quay sang nói với Mario đang ngồi bên tay lái: “Lái xe đi.”
Mario nhanh chóng khởi động xe.
Vương Tiểu Minh thấy Hạng Văn Kiệt hoảng sợ ngồi yên lại, đang định kể cho cậu ta nghe về khoảng thời gian trước đây, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng hét vô cùng thê thảm vang ra từ trong tòa thành, kinh động khiến một đàn quạ tung cánh bay loạn xạ lên trời.
“Winston không sao chứ?” Cậu quay đầu nhìn về phía tòa thành càng lúc càng xa.
“Không việc gì.” Mario và Baal đồng thời trả lời.
Mario nhìn qua kính chiếu hậu, chậm rãi nói: “Không sao đâu. Chủ nhân và Winston tiên sinh đã biết nhau từ lâu, bọn họ bây giờ… đang chơi rất vui vẻ.”