U Linh Boss
Chương 27 : Đấu ẩu
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
(Thượng)
Lâu rồi mới gặp được kẻ có mắt không tròng
* Đấu ẩu: Đánh nhau
Loners là quán bar nổi tiếng nhất trong Thập Tam Liên trấn.
Ông chủ ở đây là Huyết tộc đời thứ năm, khách hàng với xuất thân cao quý hay không sẽ quyết định thái độ tiếp khách của lão. Từ trước đến giờ, mấy chuyện gây lộn phát sinh ở đây chưa đến năm mươi vụ —— bốn mươi chín vụ đương nhiên không thể tính là năm mươi vụ được. Đối với một quán bar lâu đời có bề dày lịch sử hơn ngàn năm mà nói, đây tuyệt đối không phải là một kỷ lục dễ dàng.
Bất quá thông qua bốn mươi chín vụ ẩu đả kia, ông chủ ở đây đã luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh. Loại khách hàng nào sẽ gây chuyện, loại khách nào an phận, lão chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.
Tỷ như, hiện tại hai vị khách mới bước vào kia là đại diện tiêu biểu cho hai loại khách nói trên.
Một người nhìn qua kiệt ngạo bất tuân, cho dù hắn ăn mặc nghiêm trang, cử chỉ tao nhã, trên người vẫn tản ra một loại khí tức – chọc phải ta là chết không đất chôn.
Mà người còn lại vô luận là khí chất hay bề ngoài đều mang theo hơi thở nhu hòa, tựa như nói ‘Ta là cừu nhỏ nè, khi dễ cũng không sao’.
Nhìn hai người bọn họ thong thả bước lại gần quầy bar, mũi lão nhảy giật giật. Lão ngửi thấy trên người ‘kẻ gây rối’ mùi máu của Huyết tộc đời thứ sáu. Nhưng mùi này không phải tiết ra từ thân thể hắn, hình như xuất phát từ trong gói hành lý hắn mang theo thì phải? Độ thính của mũi lão ở Huyết tộc giới này phải xếp số một số hai, lão chắc chắn phán đoán của lão chẳng sai bao giờ.
“Hai vị cần gọi gì?” Cứ việc trong lòng kinh nghi, nhưng vẻ mặt của lão vẫn rất trấn định. Quán bar mở cửa từ lâu, việc lạ trên đời gặp cũng không ít, chuyện gì nên để ý, chuyện gì mắt nhắm mắt mở qua lão đương nhiên biết rõ.
“Nước trái cây.” ‘Kẻ gây rối’ thản nhiên nói.
Ông chủ chớp chớp mắt nhìn, “Màu đỏ hả?”
Màu đỏ đang nói đến chính là máu.
‘Cừu nhỏ’ bên cạnh ‘kẻ gây rối’ nhíu hai hàng lông mày, hiển nhiên là ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người ông chủ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Ông chủ vô tội tự dưng phải hứng chịu cái nhìn bom đạn từ ‘kẻ gây rối’ kia.
“Sữa được không?” Lão mỉm cười tự đưa ra lối thoát cho mình.
‘Kẻ gây rối’ và ‘cừu nhỏ’ đương nhiên là Baal và Vương Tiểu Minh.
Tuy rằng Vương Tiểu Minh trước khi tiến vào đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng chỉ số ô nhiễm không khí bên trong quán so với tưởng tượng của cậu còn cao hơn rất nhiều. Cho dù có bịt kín cái mũi, cậu vẫn có thể cảm giác được mùi máu tươi thông qua lỗ chân lông ào ạt xông vào khắp người mình. Mà cái này chưa phải là chuyện đáng sợ nhất đâu, kinh khủng hơn chính là bên tai cậu hiện giờ ong ong một thứ âm nhạc trầm thấp quỉ dị, cộng thêm tiếng trêu đùa ngả ngớn của vài gã quỷ hút máu khác. Tay bận bịt mũi cho nên chẳng còn cách nào có thể che kín tai lại.
“Có muốn vào trong không gian của ta không?” Baal thấy bộ dạng cậu lờ đờ, nhịn không được hỏi.
“Không cần.” Vương Tiểu Minh nhanh chóng lắc đầu, sau đó thấp giọng nói, “Edwin nói rồi, năng lực trong từng lĩnh vực khác nhau là đặc trưng của thiên sứ và đọa thiên sứ. Nếu ngươi sử dụng không gian sẽ bị người khác phát hiện ra thân phận mất.”
Baal nhướng mày. Hắn thật ra chẳng quan tâm đến việc có bị lộ thân phận đọa thiên sứ hay không, hắn chỉ lo sau khi bị phát hiện rồi sẽ không còn cách nào vào được Huyết Dạ Sơn. Nghĩ đến đây, hắn đương nhiên vô cùng bức xúc với sức mạnh đặc thù của Huyết Dạ Sơn.
Ông chủ rất nhanh đã bưng ra hai ly sữa.
Cái ly đặt trước mặt Vương Tiểu Minh ánh lên chút màu xanh lá.
“Là vị bạc hà ấy mà.” Đáp lại ánh mắt nghi hoặc của cậu, ông chủ cười tủm tỉm giải thích.
Vương Tiểu Minh nhẹ nhàng húp một ngụm, nhất thời cảm thấy cả người đều thoải mái hẳn ra, ngay cả mùi máu tươi ồ ạt xông vào mũi cũng không thấy khó chịu như trước nữa.
Baal thấy cậu uống ngon lành, thuận tay đẩy cái ly trước mặt mình qua.
Vương Tiểu Minh ngạc nhiên, “Ngươi không uống sao?”
“Ngươi tưởng ta sẽ thích uống ba cái thứ linh tinh này sao?” Baal không tức giận nói.
Cánh cửa sau lưng họ lại mở ra.
Lần này vào quán là một đám người, mỗi người đều mặc một cái quần bò nhìn không khác nhau là mấy, trên đùi hay đầu gối mỗi chỗ rách ra một ít, làn da trắng thấp thoáng bên trong, mặc trên mình áo khoác da hoặc áo jeans, tóc thì nhuộm xanh đỏ tím vàng đủ loại màu sau đó dùng keo xịt bày ra tùm lum tạo hình, đại bác, hình lập phương, lốc xoáy… Căn bản thì họ có thể lôi mấy bộ tóc đó xuống làm vũ khí cũng được.
Sự xuất hiện của đám người đó nhanh chóng được chào đón bằng một màn vỗ tay nhiệt tình từ các vị khách khác.
Tiếng huýt sáo liên tục vang lên.
Ông chủ nhỏ giọng giải thích cho Vương Tiểu Minh: “Bọn họ là một ban nhạc đình đám ở đây.”
“Hóa ra là ngôi sao a.” Vương Tiểu Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Baal cảnh giới nhìn chằm chằm ông chủ. Nhiệt độ của máu trong người Huyết tộc sẽ quyết định nên độ nhiệt tình đãi khách của chúng, nhìn kiểu gì cũng thấy lão già này nhiệt tình quá đáng.
Đáp lại cái nhìn chòng chọc của hắn, ông chủ ung dung cười nói: “Ta chỉ muốn làm tròn bổn phận của một nhân viên phục vụ thôi.” Lão lôi ra một cuốn sổ nhỏ, đặt lên quầy bar, “Đây là thứ ta đã mang về từ nhân giới, tiêu chuẩn lễ nghi của nhân viên phục vụ tại khách sạn năm sao cao cấp. Ta vẫn đang cố gắng học hỏi.”
Vương Tiểu Minh liếc mắt nhìn sơ, cảm thấy phù hiệu trên cuốn sổ nhỏ kia thật quen mắt, nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra, đây chẳng phải là phù hiệu của tửu *** nơi Tony – anh họ cậu đang làm sao?
“…”
Ông chủ lại vội vã cất cuốn sổ nhỏ đi, “Cho nên tin ta đi, ta chỉ đơn giản là phục vụ một cách chu đáo hết mức có thể, về bí mật của khách hàng a, ta chẳng tò mò đâu.”
Baal nheo mắt, “Ngươi biết cái gì?”
Ông chủ mỉm cười nói: “Ta chỉ biết những chuyện mà khách hàng muốn ta biết thôi.”
Baal đánh giá hắn, tựa hồ đang xem xét độ tin cậy trong lời nói của lão. Hồi lâu, hắn thu hồi ánh mắt.
Ông chủ nhẹ nhàng thở ra. Căn cứ vào những kinh nghiệm đi trước của lão, biểu tình của khách hàng như vậy kỳ thật đang ám chỉ đôi bên đã đạt thành kí kết ngầm, ít nhất quả bom ‘gây rối’ này sẽ không gây chuyện trong quán của lão.
Vương Tiểu Minh đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Vì sao bọn họ nói chuyện ta đều hiểu được nhỉ?” Thạch Phi Hiệp nói chuyện cậu hiểu là chuyện đương nhiên, nhưng mà tại sao Gin, Reyton, Isfel, thậm chí ngay cả Edwin nói cậu vẫn hiểu được?
“Bởi vì chúng ta vẫn cứ thế mà nói.” Baal trả lời.
“…” Vương Tiểu Minh lúng ta lúng túng nói, “Tiếng Trung? Tại sao a?” Cậu vẫn nghĩ đọa thiên sứ, thiên sứ hay quỷ hút máu đều thuộc văn hóa phương Tây kia mà, cho nên dù thế nào cũng chẳng đến lượt tiếng Trung đâu.
Ông chủ đột nhiên xen miệng vào: “Nghe nói, bởi vì trên đời có một thứ bánh chỉ biết dùng tiếng Trung để viết văn thôi.”
“A?” Vương Tiểu Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn lão. Những lời lão ta vừa nói nhất định không phải tiếng Trung, tiếng Trung không có những tổ hợp ngôn từ kỳ quái như vậy.
“Cái này quan trọng lắm hả?” Baal nhướn mày.
“… Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.” Dù sao nghe hiểu được thì tốt rồi. Vương Tiểu Minh cũng tự nhiên tiếp nhận hiện trạng này.
Một thành viên trong ban nhạc, mặc cái quần bò rách be bét vỗ rầm một cái lên mặt quầy làm cậu giật mình.
Baal ánh mắt lạnh băng.
Ông chủ vội vàng hoà giải hỏi: “Xin hỏi ngài cần gọi gì?”
“Máu tươi nhất. Phải tinh khiết một trăm phần trăm.” Gã thành viên ban nhạc quay đầu lại nhìn Vương Tiểu Minh, đôi mắt màu xanh nhạt lóe lên một tia quỉ dị.
Baal vươn tay kéo Vương Tiểu Minh vào trong ngực, sát khí tràn ngập không hề kiềm chế phóng ra từ mắt hắn.
“Đồ uống của ngài đây!” Lần này ông chủ xuất hiện càng nhanh hơn, đặt một ly máu đỏ tươi sóng sánh trước mặt gã thành viên ban nhạc.
Lúc này gã mới chậm rãi thu hồi ánh mắt đối đầu với Baal, nhẹ nhàng hít hà một chút rồi nói: “Đây là máu gà à?”
Ông chủ vội vàng phản bác: “Là máu vịt.”
“…” Thành viên ban nhạc chán ghét nhíu mày, “Không có máu người sao?”
Ông chủ thở dài nói: “Từ sau khi ra luật bảo vệ nhân loại, số lượng huyết nô giảm mạnh, hơn nữa lượng máu lấy từ từng huyết nô mỗi tháng cũng có giới hạn. Thêm vào đó nhân loại đề cao ý thức nhân quyền, người tự nguyện bán máu cũng ngày một ít đi.”
Ánh mắt của gã chuyển một đường từ ly máu sang thẳng người Vương Tiểu Minh, nụ cười điềm nhiên nói: “Nơi này chẳng phải có sẵn rồi sao?”
Con dơi bị hắn chụp trong tay sợ hãi vỗ cánh không ngừng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn phập vào tay hắn.
Baal không vui nhíu mày, bàn tay siết chặt hơn.
Không biết có phải do cảm nhận được sức mạnh của hắn và tình hình hiện tại của mình hay không, con dơi liền an phận.
Daniel trải qua một trận tim đập loạn xạ, đột nhiên nở nụ cười, “Xem ra ngươi đâu phải mù tịt Liệt Huyết kì.”
Baal bất động thanh sắc nhìn y.
“Đúng vậy, bình thường một con dơi mạnh hơn đương nhiên sẽ làm đảo lộn thế cuộc. Được rồi, để ngươi tâm phục khẩu phục, ta cũng đành cho ngươi mượn nó.” Daniel cho rằng hành động cướp dơi của Baal là do hắn yếu thế. Y lại ngoắc ngón tay, triệu hồi ra con dơi thứ hai, “Bất quá không phải là con dơi thuộc về mình, làm sao có thể sử dụng thành thạo để thuận buồm xuôi gió được.” Y mỉm cười, ý vị thâm trường.
“Một thứ đã không có giá trị lợi dụng thì cũng không tất yếu phải tồn tại.” Ánh mắt Baal liếc nhìn con dơi trong tay.
Con dơi run rẩy.
Nguyên lai một con dơi cấp cao có thể nghe hiểu được những gì hắn nói. Baal hơi ngạc nhiên.
Daniel thuận tay đặt con dơi lên một góc gần với mình nhất, “Ngươi định bắt đầu ở đâu?”
Baal quan sát kỹ mấy đồi cát vàng trên bàn cờ, im lặng xoay bàn cờ một vòng, sau đó vươn tay đẩy con dơi của Daniel ra chỗ khác rồi đặt con dơi trong tay mình lên đó.
“…” Daniel cố gắng nuốt cục tức đã vọt lên tận yết hầu xuống bụng. Y là Huyết tộc đời thứ tư của gia tộc Toreador cao quý, tuyệt đối không nên so đo với một gã Huyết tộc của gia tộc điên McCorvey —— mà cho dù có so đo cũng không phải dùng vũ lực mà là dùng trí tuệ và đẳng cấp vượt trội của mình để đè bẹp hắn!
Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mùi thuốc súng từ từ tan biến, trên người y giờ đây tràn ngập tự tin và ý chí chiến đấu.
Y đặt con dơi vào góc đối diện, sau đó lấy từ trong hòm ra một cục xúc xắc bằng gỗ cũng trắng bóng như bàn cờ, “Ngươi đi trước hay là ta đi trước đây?”
Baal nói: “Ngươi đi trước đi.”
Daniel cảm thấy có hơi ngoài ý muốn. Y nguyên bản còn tưởng Baal sẽ không khách khí giành thế chủ động, “Ngươi có thật là biết chơi không đấy?” Trò này là một trong những nghi thức nhập môn của mỗi Huyết tộc.
“Đợi ngươi thua xong sẽ thấy rõ kẻ nào không biết chơi.” Giọng Baal lạnh lùng nói, trong đầu bắt đầu nghĩ ra mọi thủ đoạn gian lận.
Daniel đương nhiên không thể đọc được suy nghĩ trong đầu Baal, cho nên y vô cùng nghiêm túc giơ cục xúc xắc ra, tiếp theo khẽ lắc tay một cái.
Cục xúc xắc rời khỏi tay y nhưng không rớt xuống mà lơ lửng trên không rồi tự xoay rất nhanh. Trong lúc quay, những con số tròn tròn dẹt dẹt đảo qua đảo lại không ngừng.
Đại khái xoay tít được khoảng mười giây, xúc xắc rốt cục chậm lại, từng con số thay đổi đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
32109… Dừng lại.
Vương Tiểu Minh và Baal đều nhìn Daniel.
Daniel mỉm cười chứng tỏ 9 là một con số không tệ.
Con dơi trước mặt y tự động vỗ cánh bay về phía trước rồi lại đứng bất động như cũ.
Bọn Huyết tộc đứng xung quanh đồng thời thở ra, sau đó cố tình vỗ tay thật to.
Vương Tiểu Minh và Baal hai mặt nhìn nhau.
Con dơi biết bay không phải là chuyện vô cùng bình thường sao? Có cái gì hay ho để mà vỗ tay chứ?
Daniel làm ra tư thế mời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Baal, “Tới lượt ngươi đó.”
Baal giơ năm ngón tay chụp lấy cục xúc xắc, cũng lắc tay xoay tròn nó.
Xúc xắc vừa xoay, bọn người bên cạnh tự dưng hét lớn, “0 0 0…”
Vương Tiểu Minh bắt đầu hiểu ra luật của trò chơi. Chẳng lẽ loại cờ gọi là Liệt Huyết kì này kì thật là để con dơi bay trong không gian ba chiều và… về đích sớm nhất?!
Xúc xắc dừng lại, trên mặt lóe lên số 2.
Vì thế tất cả ánh mắt đều tập trung vào con dơi vô tội còn đang nửa tỉnh nửa mê trước mặt Baal.
“Hạ cờ mau.” Daniel thấy hắn bất động thật lâu, nhịn không được vội thúc giục.
Baal cúi đầu nhìn con dơi, chậm rãi vươn tay…
Rõ ràng là một động tác rất đơn giản lại làm cho tất cả mọi người trong quán bar tim muốn ngừng đập.
Ngón tay Baal chỉ về phía trước, vừa vặn chọc vào mông con dơi (anh có sở thik chọc mông dơi à, giờ thì em đã hiểu =w=).
Con dơi đột nhiên bị kích thích, vội vã đập cánh, phóng vèo một đường về phía trước.
…
Daniel không nói gì vươn tay chụp lấy nó, sau đó nói với Baal: “Nó bay quá đà rồi.”
Baal nhíu mày nói: “Ngươi dạy kiểu gì thế?”
“…” Daniel thả con dơi về lại điểm xuất phát, sau đó lạnh nhạt chê cười: “Đây là kết cục của những kẻ không biết lượng sức.” Con dơi có chủ, trừ phi cấp bậc của đối phương cao hơn so với chủ nhân của nó hoặc là con dơi bị chủ bỏ rơi, bằng không căn bản nó sẽ chẳng đời nào nghe theo lời chỉ huy của kẻ khác. Y sở dĩ trơ mắt nhìn Baal cướp lấy con dơi chính là muốn chờ giây phút ngượng chín mặt của hắn!
Ánh mắt Baal hơi nheo lại.
Vương Tiểu Minh nhìn trái nhìn phải, cười gượng nói: “Trò này quan trọng là xoay xúc xắc, cái khác không trọng yếu.”
Daniel hình như nghĩ tới cái gì đó, tủm tỉm cười nói: “Vậy để chúng ta nhìn xem ngươi xoay ra con số thế nào.”
Nói xong, con dơi trước mặt Baal liền vỗ cánh bay về trước một đoạn ngắn.
Chỉ thấy cát vàng phía dưới nó bỗng dưng phụt lên như suối trào. Rõ ràng chỉ là ảo ảnh lại chôn vùi toàn thân con dơi trong cát vàng.
“Xem ra kỹ thuật xoay xúc xắc cũng chỉ đến thế mà thôi. Chưa gì đã tự giẫm trúng bẫy.” Lên tiếng chính là thành viên của ban nhạc.
“Tiếp đi!” Sự hiếu thắng Baal bị đả kích rất nặng. Tuy nhiên, Vương Tiểu Minh biết rõ, hắn kích động như vậy chẳng qua là do bắt đầu nghiện trò này thôi.
Daniel nói: “Trước khi trò chơi chấm dứt, chúng ta có nên đặt cược một chút không nhỉ?”
Baal ngẩng đầu.
“Đương nhiên, nếu ngươi không dám thì…” Khóe miệng Daniel lạnh lùng nhếch lên, “Lập tức biến thành con dơi làm nô lệ cho ta ba ngày, chuyện ngươi đánh ta sẽ được tha thứ.” Cư nhiên dám đánh y! Y nhất định sẽ khiến hắn trả giá thật thảm khốc!
Baal hừ lạnh nói: “Đặt cược cái gì?”
“Người thua… sẽ thề mãi mãi trung thành với người thắng.” Đôi mắt trong xanh như nước của Daniel dày đặc hàn ý.
Hai hàng lông mày Baal khẽ nhăn lại, “Giữ ngươi có ích lợi gì không ?”
“…” Đây là vì hắn đang sợ hãi, bởi vì quá sợ cho nên không ngừng dùng ngôn từ khiêu khích để che dấu. Daniel từ tận đáy lòng đang cố gắng lý giải hành vi hống hách của hắn. Y ngoài cười trong không cười nói: “Nếu ngươi không dám, có thể lựa chọn điều kiện ban nãy a.”
Vương Tiểu Minh biết là chuyện lớn không ổn rồi, nhỏ giọng hỏi: “Chúng tôi có thể chọn cái khác được không?”
“Có thể.” Trong tay Daniel đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm dài bằng bạc, hình dạng rất giống như loại kiếm mà quý tộc Châu Âu hay dùng để quyết đấu, Vương Tiểu Minh từng thấy trong phim Zorro có cầm một thanh như thế. Bất quá cái chuôi kiếm của y đang cầm vô cùng tinh xảo, vòng bọc xung quanh phần tiếp giáp giữa chuôi kiếm và thân kiếm được chạm trổ các hạt kim cương và ruby xen lẫn nhau, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Bọn Huyết tộc khác khiếp sợ dạt ra xa.
“Đây là thanh kiếm mà Toreador dùng để trừng trị kẻ địch.” Daniel khẽ vung kiếm, chỉ thẳng vào Baal, thản nhiên nói, “Ngươi cảm thấy ngươi nhận nổi nó không?”
—