U Linh Boss

Chương 33 : Hỗn chiến

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


(Thượng)



Ai mới là hai kẻ dư thừa?



Vô luận có thế nào, lời Michelle cam đoan đã ứng nghiệm.



Một đêm bình yên.



Trời tờ mờ sáng, lá trên cây cũng từ từ chảy ra một thứ chất lỏng giống như nước.



Sau khi Vương Tiểu Minh bị ba giọt nhỏ tong tong trên đầu, nhịn không được mở to mắt.



Sáng sớm trong rừng rậm Ảo Diệt lại hiện ra một khung cảnh khác.



Đám cây cối nguyên bản màu xanh lam lại dần chuyển sang xanh lá, từ thân cây đến lá cây, tất cả đều xanh biếc đến trong suốt, cứ như từ ngọc bích mài ra.



Vương Tiểu Minh đứng dậy, nâng tay khẽ sờ soạng thân cây. Quả nhiên là cảm giác giống như đang vuốt ve từng phiến ngọc, so với mấy cái cây ở nhân giới hoàn toàn khác hẳn. “Đây cũng là ảo giác ư?”



“Ờ.” Baal thấy Michelle và Andy không luẩn quẩn quanh đây, từ trong không gian lôi ra bàn chải và khăn mặt, cùng Vương Tiểu Minh hai người dùng nước trên cây nhỏ xuống chải chuốt.



Vương Tiểu Minh chờ hắn dọn dẹp xong mọi thứ mới hỏi: “Nếu thức ăn hôm qua là thịt heo thì nước từ mấy cái cây này chảy xuống là cái gì á?” (Dạo này thấy Boss jống ôsin ghê á :-?)



“Sương sớm.” Nếu không phải là nước, hắn đời nào yên tâm thoải mái dùng như vậy.



Vương Tiểu Minh có chút thất vọng. Cậu còn tưởng đáp án sẽ là một thứ gì đó không ngờ tới, ví dụ như mật ong hay là cái gì đấy.



Michelle và Andy từ xa xa đi tới.



Baal lạnh lùng trừng mắt nhìn họ.



“Chào buổi sáng.” Michelle ngủ qua một đêm nhìn không giống hôm trước, dường như cơn bực tức tối qua chẳng ảnh hưởng gì đến cô, “Ta và Andy đã thương lượng rồi. Từ giờ cho đến kì khảo sát còn hai ngày nữa, cho nên trong hai ngày này, chúng ta chẳng những phải cố gắng sinh tồn ở trong rừng mà còn phải hạ gục hai gã đến từ Mật đảng.”



Vương Tiểu Minh hỏi: “Làm thế nào mới tính là hạ gục?”



Michelle nói: “Rất đơn giản. Rừng Ảo Diệt sẽ tự phán quyết.”



“A?” Vương Tiểu Minh chẳng hiểu gì cả.



Michelle kiên nhẫn giải thích: “Rừng Ảo Diệt là một sinh vật sống, chừng nào nó cho rằng người tham gia không có tư cách dự thi thì nó sẽ tự động dời người đó đến một nơi khác.”



Dịch chuyển không gian?



Vương Tiểu Minh ngẩn ra, nhìn về phía Baal.



Baal không hề phủ nhận gật đầu.







Nhưng mà Baal không phải đã nói, người duy nhất ở Huyết tộc giới có thể dịch chuyển không gian là Cain sao? Hơn nữa trước đây hắn còn bảo có một Huyết tộc năng lực độc nhất vô nhị đang theo dõi hắn. Chẳng lẽ…



Vương Tiểu Minh hai con mắt liên tục xoay mòng mòng, lóe lên vẻ nghi hoặc.



Nhưng mà ý nghĩ này của cậu rất phức tạp, cho nên Baal nhất thời không hiểu ra, cứ tưởng rằng cậu không tin tưởng hắn, vì thế hùng hổ nói: “Yên tâm, cho dù có đến mười kẻ bị hạ gục cũng chả liên quan gì đến chúng ta.”



Đổi lại là Huyết tộc khác, đối diện với sự khiêu khích trắng trợn như vậy đã sớm nổi trận lôi đình hoặc là sẽ rống lên ầm ĩ. Nhưng nhìn Michelle và Andy lúc này lại chẳng có chút tức giận nào cả.



Vương Tiểu Minh đột nhiên hỏi: “Nếu mới nãy nói kết quả sẽ bị chuyển ra ngoài, vậy tại sao người yêu của Shar lại chết trong rừng rậm Ảo Diệt chứ?”



Michelle sửng sốt, đại khái không ngờ cậu cư nhiên còn để bụng chuyện này mãi không thôi, bất quá cô nhanh chóng lấp liếm: “Cái này chỉ có thể là do một tình huống đặc biệt nào đó xảy ra.”



“Tình huống thế nào?” Vương Tiểu Minh vẫn cứng đầu truy vấn y như cô nghĩ.



“Trước khi bị rừng Ảo Diệt đá ra ngoài, người đó đã bị giết.” Người trả lời cậu chính là Baal.



Michelle mỉm cười.



Vương Tiểu Minh trong lòng không khỏi phát lạnh. Nói như vậy, gã hung thủ đó nhất định đã ra tay rất nhanh, hơn nữa còn quyết tâm giết người cho bằng được.



“Có thể vào được rừng Ảo Diệt đều không phải là Huyết tộc bình thường.” Michelle tiếp lời, “Ta nhớ rất rõ, người yêu của Shar là đời thứ năm.”



Có thể trong giây lát giết chết một Huyết tộc đời thứ năm thì tối thiểu cũng phải là đời thứ tư trở lên. Nhưng trưởng lão thì không phải tham gia những cuộc thi thế này, mà Huyết tộc đời thứ tư cũng đâu cần tham gia làm chi, bởi lẽ cho dù có tham gia, bọn họ chẳng có cách nào nâng cấp thêm được nữa. Như vậy đáp án duy nhất chỉ có thể là, hung thủ đặc biệt tới đây để giết chết người đó.



“Chẳng lẽ ngay cả một chút manh mối cũng không có sao?” Vương Tiểu Minh kiềm lòng không được lại nổi cơn tò mò về câu chuyện xa xưa.



Michelle nhún vai: “Có lẽ chân tướng của chuyện này chỉ có Cain đại nhân mới trả lời cậu được.”



Vương Tiểu Minh thở dài.



“Chúng ta xuất phát thôi. Nếu Mật đảng đã thám thính được vị trí của chúng ta, bây giờ đến phiên chúng ta đáp trả bọn chúng.” Michelle xoay người đi trước dẫn đường.



Baal nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn Vương Tiểu Minh hỏi: “Đã đói bụng chưa?”



Vương Tiểu Minh rất thành thật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn bóng dáng của Michelle và Andy ngày càng nhỏ, “Không sao đâu, dù có nhịn đói thêm chút nữa cũng không sao cả.”



“Ngươi bây giờ vẫn đang là nhân loại, lỡ như chết đói thì biết làm thế nào?” Ở trong mắt Baal, nhân loại luôn được xếp vào danh mục ‘sinh vật yếu đuối mong manh’ nhất. (Chỉ có kon cừu nhà anh mới thế thôy :”> Anh thành gà mẹ chăm con rồi đấy =__=)



Vương Tiểu Minh mặt thộn ra 囧 nói: “Chẳng có ai chịu đói một chút sẽ chết cả.”



“Những chuyện như thế luôn có người đi tiên phong mở đường đó.” Baal vừa nói vừa lôi sandwich từ trong không gian ra.



Vương Tiểu Minh phụng phịu cầm lấy, “Không xui xẻo vậy chứ?” Nói xong, cậu lại cảm thấy mình lo không đủ rồi. Sau bao nhiêu năm vận thối như vậy, có cái gì không thể xảy ra đâu.



Baal cầm lấy tay cậu, giúp cậu nhét sandwich vào miệng, “Cho nên từ bây giờ hãy ngoan ngoan ăn cho no đi.”







Trong đầu Vương Tiểu Minh toát ra một suy nghĩ kỳ quái. Người khác một ngày ăn ba bữa đúng giờ là để khỏe mạnh, còn cậu một ngày ăn ba bữa đúng giờ là để… không chết.



Cậu có chút khó chịu nhấm nháp sandwich, đột nhiên ngẩng đầu la lên: “Chết rồi, không thấy Michelle và Andy đâu nữa.”



“Yên tâm, bọn chúng sẽ quay lại ngay.” Khóe miệng Baal nhếch lên.



Vương Tiểu Minh cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, xác nhận đây không phải là cười mà nó chỉ xuất hiện khi nào hắn giở giọng châm biếm, rốt cục nhịn không được nói: “Hình như ngươi không thích bọn họ.”



Baal đáp: “Không phải.”



Vương Tiểu Minh sửng sốt, “Chẳng lẽ ngươi thích bọn họ sao?”



“Ý của ta là, ta không phải không thích bọn chúng. Mà là rất rất ghét bọn chúng.”



“Vì sao thế?” Vương Tiểu Minh cảm thấy lúc nào Baal cũng cố tình gây sự. Dù gì đối phương ngay từ lúc đầu đã luôn thể hiện thành ý với họ, hơn nữa bọn họ còn có người tiến cử —— Singh đại nhân, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là loại người đáng tin cậy a.



Baal không đáp hỏi ngược lại cậu: “Bộ ngươi rất hi vọng ta thích bọn chúng chắc?”



Vương Tiểu Minh đáp: “Ta chỉ nghĩ, bây giờ chúng ta và họ đã là đồng minh đồng tâm hiệp lực, đáng lẽ nên tin tưởng, giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.”



Vẻ mặt của Baal không đồng ý nhưng cũng chẳng buồn phản bác.



Kết quả như vậy với Vương Tiểu Minh mà nói đã hiếm có lắm rồi. Đổi lại là Baal trước kia, nhất định sẽ bẻ ngược suy nghĩ của cậu.



Hai người họ ăn xong sandwich, lại ngồi dưới gốc cây một lát chờ Michelle và Andy trở về.



“Các ngươi lạc đường sao?” Michelle không hề đề cập tới chuyện bọn họ không hề đi lên, “Thật có lỗi, chúng ta đi nhanh quá.”



Cô càng nói vậy Vương Tiểu Minh lại càng thấy áy náy, vội vàng nói: “Không phải, không phải… Là do bọn tôi, bọn tôi, ưm, rất mệt mỏi, cho nên ngủ gật một chút.”







Nếu có lớp đào tạo kỹ năng nói dối, Baal rất muốn thay cậu đi đăng kí một khóa.


“Nhưng lỡ như vẫn không xuất hiện thì…” Nếu không xuất hiện thì lấy đâu ra đạo diễn để hô một tiếng ‘cắt’, sau đó diễn lại một lần a. “Tốt nhất là bỏ đi.” Vương Tiểu Minh quyết định quý trọng sinh mệnh, rời xa tiếng sói tru.



Baal không nói gì nhìn cậu bước thấp bước cao quay về với đồi cỏ xanh mượt.



Trong giây lát ——



Một con sói toàn thân hoa râm từ trong bụi cây nhảy ra, tốc độ cực nhanh, cơ hồ phải dùng đến một phần ngàn giây để hình dung.



Bất quá tốc độ như vậy ở trong mắt Baal mà nói là thừa sức tránh.



Hắn nhẹ nhàng đóng băng con sói giữa không trung, sau đó nhìn Vương Tiểu Minh không hề hay biết vẫn cứ ung dung sải bước hướng về khu vực thứ hai.



“…” Baal từ trên cao nhảy xuống trước mặt cậu.



Vương Tiểu Minh giật mình, lập tức cao hứng sà vào người hắn: “Baal!”



“…” Xét thấy thái độ nhiệt tình chân thành của cậu, Baal quyết định sẽ bỏ qua chuyện cũ, “Ngươi quay ra sau nhìn kìa.”



Vương Tiểu Minh quay đầu. Chỉ thấy một con sói màu xám bạc đang treo lơ lửng quỉ dị giữa không trung, hai con mắt màu xanh biếc sâu thẳm thẫn thờ mở to.



“A…”



Baal đang chờ Vương Tiểu Minh thể hiện sự cảm kích và ngưỡng mộ.



“Hóa ra đây là ma thú à!” Vương Tiểu Minh hưng phấn nói, “Giỏi ghê ha! Nó có thể tự treo lơ lửng giữa không trung luôn nè!”



Baal: “…” Vì sao sự thật luôn khác xa những gì hắn tưởng tượng chứ?



“Bất quá nó treo lên giữa không trung để gì thế nhỉ?” Bởi vì cậu thường hay tò mò và ảo tưởng về thế giới khác, cho nên Vương Tiểu Minh theo bản năng đem hết thảy mọi thứ lạ lùng không giống bình thường biến thành phong tục ở thế giới khác.



Baal ậm ừ: “Nó không tự nguyện treo lủng lẳng trên đó.”



“A?”



“Là do ta đã treo nó lên.”



“Vì cái gì?” Vương Tiểu Minh không dám gật bừa nhìn hắn.



Baal gằng từng chữ một nói: “Chẳng lẽ ngươi không nhận ra là nó đang hướng về phía ngươi sao?”







Vương Tiểu Minh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó chảy ra một tầng mồ hôi lạnh muộn màng.



“Baal.”



“Gì?” Cảm động không?! Baal hơi nhấc cằm lên. Tuy rằng thời gian gián đoạn khá lâu làm giảm không ít chỉ số chờ mong của hắn, nhưng méo mó có hơn không.



“Ngươi vẫn luôn đi theo ta đúng không?” Tay Vương Tiểu Minh lén lút ôm lấy thắt lưng hắn, đầu ra sức dụi dụi vào ngực hắn.



Trong đầu Baal tự động chuyển những lời này của cậu thành câu cảm ơn.



“Được rồi!” Vương Tiểu Minh nâng quả đầu với mái tóc đã bị cọ đến rối bù lên, nắm chắc tự tin nói, “Chúng ta bắt đầu nỗ lực hết mức để được khu rừng này chấp nhận đi!”



Baal hỏi: “Ngươi định bắt đầu thế nào?”



“Bắt đầu từ hoa cỏ đi.” Đối với điểm này, Vương Tiểu Minh đã gần như vẽ ra một kế hoạch toàn diện, “Bảo vệ rừng, bảo vệ thiên nhiên là trách nhiệm của mỗi người. Cho nên việc chúng ta cần làm bây giờ là phải cố gắng bảo vệ khu rừng đến từng nhánh cây ngọn cỏ, còn có cả động vật nhỏ và mấy thứ khác nữa.”



“Ví dụ như?”



“Ví dụ như là…” Vương Tiểu Minh nhìn quanh bốn phía, sau đó chỉ vào con sói vô tội nãy giờ vẫn bị treo trên không, cậu đề nghị, “Thả nó ra đi.”



Baal nói: “Bộ ngươi không sợ bị nó phản công sao.”



“Chẳng phải đã có ngươi ở đây rồi mà?” Vương Tiểu Minh không cần suy nghĩ đáp ngay.



Tốc độ trả lời của cậu khiến Baal cảm thấy vô cùng hài lòng, cho nên hắn búng tay một phát, sói từ trên không rớt xuống, lăn ra đất, hai mắt cảnh giới nhìn bọn họ, không dám tiến lên lại càng không dám lùi ra sau.



“Nghe nói sói là bạn đường trung thành nhất trên thế giới.” Vương Tiểu Minh nghĩ tới cái gì đó bèn quay đầu hỏi, “Phải rồi, nguyên hình của nó chắc không phải là sói đâu ha?” Nếu so sánh bộ dạng bên ngoài thì, cậu cảm thấy mấy con heo có bộ dạng bên ngoài không giống heo kia càng giống ma thú hơn.



“Là sói.” Baal bổ sung, “Bất quá lông của chúng màu sắc không giống thế.”



Nghe hắn nói vậy, Vương Tiểu Minh mới phát hiện con sói trước mắt này có bộ lông thỉnh thoảng lóe lên ánh bạc. Nếu không phải sắc trời quá u ám, bốn phía tối om om, màu lông của nó nhất định càng thêm chói lóa. “Vậy thì, dã thú của Huyết tộc giới là heo còn ma thú là sói chăng?”



Baal nhún vai: “Đại khái là thế.”



“Ta rất tò mò nếu trong này có con hổ thì bộ dạng của nó sẽ ra sao ta?” Vương Tiểu Minh vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng hổ gầm.



Con sói đang đứng đó lắc lắc đuôi, sau đó xoẹt một tiếng biến mất ngay tức khắc.



“Tốc độ ghê thiệt.” Vương Tiểu Minh trợn mắt há hốc mồm, “Chẳng trách chi nó là ma thú.”



Còn đang nói dở chừng, một con hồ toàn thân lấp lánh ánh vàng u ám xuất hiện.



Baal hỏi: “Trước đây ngươi có từng nghĩ đến chuyện đổi sang nghề thầy bói không?”



Vương Tiểu Minh đáp: “Bây giờ ta cũng nên nghĩ xem sao.”



Con hổ kia chậm rãi đi về phía Vương Tiểu Minh, đứng cách cậu khoảng ba mét, chậm rãi nằm ụp người xuống, sau đó phát ra một tiếng —— “Meo.”







“Ta có nghe nhầm không vậy?” Vương Tiểu Minh thân thể cứng đờ.



“Nó là con hổ.”



“Cho nên, tiếng kêu mới nãy của nó hẳn là… bị lạc nhịp chăng?”



Con hổ lại lặng lẽ nhích về phía cậu, hai con mắt đều bắn ra tia sáng nhu hòa dịu ngoan.



“Gừ ừ…”



” Gừ ừ Gừ ừ Gừ ừ…”



Đột nhiên liên tiếp vang lên tiếng sói tru từ bốn phương tám hướng vọng đến.



Con hổ bỗng dưng đứng phắt dậy, quay người lại, mông hướng về phía Vương Tiểu Minh, đầu hướng về phía con sói vừa biến mất, phát ra một tràng gầm gừ tràn đầy khí thế!







“Nó là con hổ.” Vương Tiểu Minh khẳng định một lần nữa. Lần đầu tiên cậu biết đến, hóa ra trên đời này có sinh vật vừa có thể kêu như mèo lại vừa có thể gầm như hổ.



Đột nhiên, vô số cắp mắt xanh thẫm từ bốn xung quanh sáng lên, giống như những đốm lửa ma trơi âm u, khiến người ta nhìn thấy không rét mà run.



Baal thấy thân thể Vương Tiểu Minh liên tục lùi về phía mình, vươn tay kéo cậu vào trong ngực.



Con hổ đột nhiên bước lên trước một bước, nặng nề đạp đất, mặt đất chấn động mãnh liệt!



“Gào —— “



Tiếng hổ gầm lại vang lên, ầm ầm như như thể địa lôi phát nổ!







Ai có thể nói cho cậu biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?



Vương Tiểu Minh mờ mịt nhìn tình cảnh giương cung bạt kiếm trước mắt —— chẳng lẽ cậu đang tham gia trực tiếp trong chương trình thế giới động vật sao?