U Linh Boss
Chương 41 :
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
Edwin và Winston
* Phong cuồng tình triền: Vướng vào cuộc tình cuồng điên
Một đêm giường đơn gối chiếc làm Winston cảm thấy hết sức trống vắng, ngay cả khi rời giường đánh răng cũng thấy uể oải mệt mỏi vô cùng.
Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, động tác của y mới giống như băng video tua rè rè, chỉ mất ba giây để súc miệng rửa mặt, sau đó ngồi vào sofa đón điện thoại. Cho dù có phải làm việc thay cho mười Huyết tộc y cũng chẳng thấy khó khăn chút nào.
Y vừa mới nhấc điện thoại, từ đầu bên kia đã truyền đến thanh âm mềm mại kiểu lười biếng làm nũng của Angela, “Anh yêu à.”
Chỉ ba tiếng ngắn ngủi thôi đã làm tim y lập tức như thể bị vô số con mèo nhỏ cào qua, thân thể hình như có chút phản ứng. Bất quá bên ngoài mặt y vẫn biểu hiện khá là trấn định, “Kỳ nghỉ của cô và Pele vui vẻ chứ hả?”
“Ha ha… Nếu anh không phải Winston, em lại còn tưởng là anh đang ghen cơ.” Cô nàng cười rộ lên.
Nếu ngày hôm qua y không phải nằm vò võ ôm gối ngủ một mình, có lẽ y cũng không nghĩ là bây giờ mình đang ghen đâu. Chỉ cần nhớ lại nỗi cô đơn trống trải tối hôm qua, chỉ số tâm trạng của hiện tại Winston tuột dốc không phanh. Bất quá khuyết điểm loại này y tuyệt đối không dễ gì để lộ, cho nên y thản nhiên nói: “Ta tiện thể hỏi thăm thôi.”
“Được rồi, anh yêu này, nếu đã muốn biết sao không tự đến đây đi.” Cô nàng lập tức đọc lên một cái địa chỉ dài loằng ngoằng. Sau đó không đợi y trả lời đã vội vàng hôn môi xa qua điện thoại rồi cúp máy cái rụp.
Winston cầm địa chỉ trên tay có hơi rầu rĩ.
Bởi vì theo những gì y biết, địa chỉ này vừa khéo lại nằm trong địa bàn của một gã Huyết tộc đời thứ năm thuộc gia tộc McCorvey. Nếu y muốn đi đến đó, nhất định phải đến chào hỏi hắn. Mặc dù cùng là thành viên của Mật đảng, nhưng với những Huyết tộc được gọi là kẻ điên như nhà McCorvey, những thành viên khác của Mật đảng tới tận giờ lỡ mà gặp phải họ chỉ sợ muốn trốn cũng không kịp.
Trong tay cầm lấy địa chỉ, hai bên cán cân của Winston bắt đầu đong đưa.
Cuối cùng t*ng trùng vọt lên não đã chiến thắng lý trí, y phóng như điên lên lầu, thay quần áo đi ra ngoài.
Mặc dù t*ng trùng đang quấy loạn cào cào trong cơ thể, thế nhưng Winston vẫn không thể không đến tòa thành để chào hỏi chủ nhân của vùng đất này. Bởi vì đại đa số Huyết tộc cao cấp đều thích sống ở Huyết tộc giới, cho nên vị thân vương đời thứ năm thuộc gia tộc McCorvey này sống ở nơi đây có thể xem như là vô cùng cường đại và cao quý.
Winston đi vào phạm vi tòa thành, cầm trong tay hai bình rượu quý. Đây là phong tục y học được sau khi trải qua một thời gian dài ở nhân giới.
Cửa mở, một nam quản gia trung niên mặc một bộ lễ phục xám bước ra. “Chào ngài.”
“Xin chào.” Winston vội vàng tự giới thiệu, “Ta là Winston • Drake • Ventrue, Huyết tộc đời thứ sáu, ta có việc ghé qua nơi đây nên đặc biệt đến chào hỏi Edwin thân vương đại nhân.”
Ánh mắt của quản gia lập tức dừng lại chỗ rượu y cầm trên tay.
Winston nhanh nhẹn đưa rượu qua, “Đây là chút lòng thành ta chuẩn bị, xin vui lòng nhận cho.”
Quản gia vươn tay đỡ lấy, “Chủ nhân đang ở phòng ăn, xin mời đi bên này.”
Winston đi theo sau hắn.
Dựa theo dấu vết thời gian xung quanh tòa thành, hẳn là nó đã tồn tại trên trăm năm rồi.
Nơi ở hiện tại của y nằm trong một thành phố hiện đại, tự dưng trở lại tòa thành như vầy, đột nhiên có một loại cảm giác thân thiết.
Đi vào phòng ăn, một nam tử nhìn tuổi có vẻ cũng xấp xỉ y đang tao nhã dùng cơm.
Hắn ta dung mạo anh tuấn, khí chất ôn hòa, so với hình ảnh kẻ điên trong truyền thuyết chênh lệch quá xa. Mà chênh lệch cỡ này lại khiến Winston không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm đối với hắn. Nhất là khi hắn phát hiện trong phòng có người bước vào, mau chóng dừng ăn uống, còn lau miệng rồi nhanh nhẹn đứng dậy.
“Xin chào. Ta là…” Winston lại tự giới thiệu một phen.
“Ta là Edwin • McCorvey.” Rõ ràng đối phương đã biết trước thân phận của hắn, vậy mà hắn vẫn rất lịch sự tự giới thiệu một lần nữa.
Winston cảm thấy hai bên đã gặp rồi, chào hỏi đã chào rồi mà lễ vật cũng đưa rồi, dường như đã có thể nói bye bye, mau chóng biểu đạt các loại tình cảm, ngưỡng mộ, sau đó uyển chuyển tỏ vẻ như mình phải đi thăm bạn bè.
Edwin biểu hiện phi thường nhiệt tình, “Để Mario tiễn ngươi một đoạn đường đi. Đường xá nơi đây hắn rất thông thuộc.”
Winston giả lả từ chối cho có lệ hai lần rồi mới ỡm ờ đáp ứng. Có thể tiết kiệm một chút khí lực lái xe cũng không tệ, như vậy mới có thể tập trung càng nhiều sức lực để làm những việc khác cần thiết hơn.
Mario chính là gã quản gia kia. Hắn nhanh chóng chạy xe tới.
Edwin tiễn y một đường tới tận cửa xe.
Xe chậm rãi chạy xa, Winston quay đầu lại nhìn vẫn thấy Edwin đứng yên bất động như cũ, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
Lần đầu tiên gặp một người xa lạ như y, hắn lại biểu hiện có chút quá mức hiếu khách rồi đi.
“Edwin thân vương thật sự rất hiếu khách a.” Winston cười nói.
Mario đáp: “Chủ nhân đâu phải đối với ai cũng như vậy.”
Winston chớp chớp mắt nhìn, “Bởi vì ta là thành viên của gia tộc Ventrue sao?” Có thể là vậy chăng. Bởi vì từ sau khi Cain chìm vào giấc ngủ, Huyết tộc vẫn do trưởng lão của gia tộc Ventrue là Leslie đứng ra chấp quản.
“Không phải.” Mario tiếc chữ như vàng.
Winston tò mò hỏi: “Vậy rốt cục là vì sao?”
Mario đạo: “Rồi ngài cũng sẽ sớm biết thôi.”
Winston còn đang tính hỏi tiếp, nhưng nhìn qua kính chiếu hậu thấy miệng hắn ngậm lại còn chặt hơn cả trai, y biết có hỏi nữa cũng uổng công mà thôi. Bất quá mặc xác nó. Bây giờ việc quan trọng nhất của y là mau mau đến địa chỉ của Angela, hảo hảo mà đè nàng ta xuống để phát tiết tinh lực đến giờ phút này đã sớm tràn đầy chịu không nổi.
Nơi ở của Angela là một khu biệt thự nằm độc lập.
Trên đó có từng phiến cửa sổ to kéo dài sát đất, cửa sổ lại mở toang hoang, thế nên xe của Winston vừa đến đã nghe thấy thanh âm đặc biệt của Angela đang cất cao giọng rên rỉ. Hòa cùng tiếng rên của nàng là tiếng thở dốc của một nam nhân.
Hai chân của Winston nhất thời cứng đờ.
Mario từ trong xe nhô đầu ra, “Nếu không ngại, ta thay mặt chủ nhân ta mời ngài dùng bữa tối.”
“Nga, không cần đâu.” Winston nghĩ, y bây giờ làm gì còn tâm trạng mà dùng cơm tối nữa chứ, “Thật sự là làm phiền các ngài quá.”
“Xin đừng từ chối.” Ánh mắt của Mario thoáng liếc lên lầu, “Ta nghĩ chắc hẳn bây giờ ngài cũng không bận rộn gì đâu nhỉ.”
Winston có cảm giác như thể hắn ta đang sát muối lên miệng vết thương của y. Nhưng bực nhất chính là, y hoàn toàn không có biện pháp phản bác.
“Được rồi.” Y thở dài, ngồi về lại trên xe. Coi như tới thành phố này thưởng thức một bữa cơm vậy.
Xe rời đi.
Angela từ trong cửa sổ nhô đầu ra, vừa cầm điều khiển tắt đi cuốn băng ghi hình một đêm mãnh liệt của nàng ta và Pele tối qua, vừa rút di động từ trong túi quần ra, lưu loát ấn nút gọi tới.
Điện thoại mau chóng được bắt máy.
“Anh ta đi rồi.”
“Tốt lắm.” Thanh âm của đối phương ôn hòa và trầm ổn.
Angela mời mọc: “Anh có chắc người anh cần là anh ta chứ không phải em ư?”
“Ta chắc chứ.” Giọng điệu không hề do dự.
“Thật sự làm người ta tiếc quá à.” Kết thúc cuộc thoại, nàng ta khẽ khàng ấn ấn cái tên Winston lưu trên màn hình, nhẹ giọng rủ rỉ, “Chúc anh may mắn.”
Hủy hẹn với Angela nhưng chuyến này của Winston vẫn tương đối vui vẻ. Hơn nữa Edwin thật sự là một chủ nhân vô cùng trách nhiệm, mặc dù hình như có hơi nhiệt tình quá mức.
Đêm đó, Winston bị ép lưu lại làm khách.
Tòa thành vào ban đêm lúc nào cũng mang theo vẻ gì đó thần bí lại thâm trầm. Với Winston mà nói, đây là một khung cảnh quá đỗi thân thuộc, thế nên mặc dù y đang ngồi trên giường, nhưng lại bởi hoài niệm nhiều quá mà lăn qua lăn lại khó ngủ.
Có lẽ cảm giác y không ngủ được, tiếng gõ cửa vang lên.
Winston mở cửa ra, đứng bên ngoài chính là Edwin.
“Hết thảy đã quen chưa?” Hắn mỉm cười hỏi.
Winston nói: “Tốt lắm, thật sự là không thể tốt hơn.”
“Như vậy, ngươi có đồng ý sẽ vĩnh viễn ở lại đây không?” Edwin hai tay cắm vào túi quần, ngữ khí tự nhiên, giống như vấn đề đang hỏi là một chuyện cực kỳ bình thường.
Winston sửng sốt, “Ý của ngài là sao?”
“Trở thành chủ nhân của tòa thành này.” Ngọn đèn ngoài hành lang có hơi tối, khiến cho đôi mắt của Edwin nhìn rất thâm trầm, áp lực làm Winston có chút khó thở, “Ngài đang đùa sao. Ta là người của gia tộc Ventrue…”
Edwin vội cắt ngang lời y, “Tựa như đang cầu hôn vậy.”
Winston nghĩ, biểu tình hiện tại của mình có lẽ trông rất ngớ ngẩn. Mà quả thật, mặt y đích xác đần thối. Y tung hoành tình trường lâu như vậy, đây là lần đầu tiên được một gã đồng tính tỏ tình.
“Ta rất cảm kích ý tốt của ngài nhưng ta không thể nhận lời được.” Winston lễ phép cự tuyệt. Ở Huyết tộc, đồng tính luyến cũng không phải là chuyện gì ghê gớm. Cho nên biểu hiện của hắn có lẽ vẫn đủ bình tĩnh.
Edwin nói: “Ta đã từng gặp ngươi ở tiệc cưới của Nowitz.”
Winston cười gượng đáp: “Vậy à?” Tiệc cưới của Nowitz quả thật là tai họa, y căn bản cũng chẳng nhớ nổi mình đã gặp qua khuôn mặt này chưa.
“Khi đó đi bên cạnh ngươi là một cô ả tóc đỏ.”
Không biết vì sao, nghe hắn kể chuyện từ tốn như vậy lại làm Winston có cảm giác lông tóc hình như đã dựng đứng lên hết rồi.
“Khi đó ta đâm ra ghen tị.” Edwin nói, “Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy ghen tị.”
Winston mím môi nói: “Vậy thật bất hạnh quá ha.” Tuy rằng y cảm thấy hiện tại mình được người ta để ý lại càng bất hạnh hơn.
“Loại cảm giác này không mấy dễ chịu.” Edwin khéo léo đi đường vòng, sau đó ánh mắt quỷ dị chậm rãi chuyển sang đỏ. “Cho nên, ta quyết định phải tranh thủ giành lấy hạnh phúc của mình!”
Trong đầu Winston hiện lên sáu chữ vô cùng khủng bố ——
Kẻ điên nhà McCorvey!
Gần như là cùng lúc ——
Edwin bước tới chụp lấy cánh tay y.
Mà Winston lại triệu hồi ra hơn mười con dơi cản hắn lại, chính mình cũng biến thành dơi, phóng ra ngoài cửa sổ.
Nhưg mọi chuyện đâu có dễ dàng kết thúc như thế.
Y chỉ vừa mới hít thở tí không khí trong lành, liền cảm giác cổ bị hung hăng trói buộc, một thanh âm ghé vào sát lỗ tai y cảnh cáo: “Đừng có mơ mà trốn khỏi tay ta.”
…
Không trốn mới sợ đó!
Winston đành biến lại thành người, thân thể đột nhiên đứng phắt dậy.
Edwin buông cổ y ra, sau đó vươn tay muốn nâng cằm y lên.
Đôi mắt Winston chợt lóe tinh quang, mấy trăm con dơi vọt ra, chắn giữa hai người.
Ngón tay Edwin co rụt lại, để mặc cho lũ dơi tấn công, cứ vươn tay ra tóm lấy y.
Cho dù Winston đã cố hết sức tránh né, nhưng quần áo vẫn bị hắn giữ chặt.
“Chết tiệt!” Đây bộ vest y mới đặt may đó nha!
Winston vừa nghĩ vừa ra sức giật mạnh về trước.
Chỉ nghe roạt một tiếng, quần áo bị xé thành hai nửa.
Winston lập tức nhân cơ hội phóng xuống chân núi.
Edwin nhanh chóng bị đàn dơi bao quanh.
Ba giây sau, một vệt sáng trắng xoẹt qua, cả đám dơi đều bị chẻ làm đôi.
Edwin chẳng chút sứt mẻ đứng giữa không trung, nhìn về phía Winston bỏ chạy, chậm rãi nhếch lên một tia cười lạnh, “Để xem ngươi trốn được bao lâu.”
.
Winston đích xác không trốn được bao lâu, bởi vì y vừa mới trở về nhà trọ, đã nhìn thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc đang ngồi trên xích đu mà y vẫn thường ngồi.
“Sao… sao ngươi lại ở đây được?”
Thần kinh vừa mới thả lỏng lại tiếp tục lên dây cót.
Ngón tay Edwin miết cằm nhìn y, nói: “Tới tìm ngươi.”
Ánh mắt của Winston liên tục đảo quanh, muốn tìm một khe hở để bay đi.
“Hôm nay là sinh nhật của ta.” Edwin lôi từ dưới ghế ra một hộp bánh kem.
Winston cho dù có ghét người ta đến mức nào đi chăng nữa cũng khó mà có thể ngay trong ngày sinh nhật của hắn lại thốt ra những lời cay độc. Thế nên y đành nhỏ giọng lịch sự nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Không thể hát một bài tặng ta sao?” Edwin đứng dậy đặt bánh sinh nhật lên bàn, chậm rãi mở ra.
Lớp kem màu trắng được ánh đèn chiếu vào rất chói mắt.
Winston cười gượng nói: “Cổ họng ta hôm nay không được khỏe.”
Edwin quay lại nhìn y.
Đối với ánh mắt này, Winston không khỏi nhớ tới bộ dáng lúc chúng chuyển sang đỏ, “Ta thật sự không biết hát bài Happy Birthday đâu. Hay là ta đi tìm một dàn nhạc tới hát mừng ngươi nha?”
Edwin vung tay lên.
Một con dao gọt trái cây từ trong phòng lao vút ra, soạt một cái cắm trên bánh kem.
Winston nuốt nước miếng cái ực.
Edwin đề nghị: “Nếu sẽ không muốn hát thì giúp ta cắt bánh sinh nhật đi.”
Winston đáp: “Bánh sinh nhật phải tự mình cắt mới đúng.”
Khi y nói ra những lời này đã sẵn sàng chờ hắn phát hỏa, ai ngờ Edwin lại chẳng buồn phản bác lấy một câu, “Giúp ta lấy chén đĩa và nĩa ăn ra đây.”
“Ở chỗ nào?”
Edwin tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn y.
Lúc này Winston mới nhớ ra nơi y đang đứng hình như là nhà y a, xấu hổ đi vào trong bếp, lấy chén đĩa và nĩa ăn ra ngoài.
Edwin chia bánh kem thành tám phần, sau đó đặt hai phần vào trong đĩa, “Nếm thử xem. Là do Mario tự tay làm đó.”
Bụng Winston cũng đang thấy đói, dùng nĩa ăn cắm một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.
“Ngươi không sợ ta bỏ tỏi vào đó sao?”
“Khụ khụ.” Winston thiếu chút là phun hết bánh kem ra ngoài.
Edwin cầm lấy cái đĩa, mỉm cười nói: “Ta giỡn thôi.”
Hiện tại nhìn hắn vô cùng bình thường.
Winston ngậm bánh kem trong miệng, vụng trộm quan sát sắc mặt của Edwin, hồi lâu mới lên tiếng: “Ta chỉ thích phái nữ thôi.”
Cái tay đang cầm đĩa ăn của Edwin ngừng giữa không trung.
Winston khẩn trương nhìn theo ánh mắt hắn, chuẩn bị sẽ hóa thành con dơi bất cứ lúc nào.
Nhưng Edwin cái gì cũng chưa nói.
Winston tim treo cả nửa ngày, treo cũng muốn mệt luôn, nhịn không được dò hỏi: “Ngươi có hiểu được ý ta nói không?”
“Chúng ta trước mắt cứ làm bạn đã.” Edwin đáp.
Trước mặt? Vậy về sau sẽ thế nào?
Winston do dự thật lâu, không dám đem vấn đề này hỏi ra ngoài miệng. Vô luận có thế nào, đây cũng vẫn là một khởi đầu tốt, có lẽ sau khi bọn họ ở chung thật lây, Edwin sẽ phát hiện ra kỳ thực sức hấp dẫn của đồng tính rất là… vô lý!
Winston đánh giá dáng người của hắn.
Cao lớn, mạnh mẽ, chắc chắn sờ vào nhất định đàn hồi rất tốt.
Nhưng mà cái tính đàn hồi này so với cơ thể của nữ nhân hoàn toàn bất đồng nha.
Winston cảm thấy bản thân nửa điểm dục vọng cũng chẳng thấy đâu.
“Nếu ngươi cứ nhìn như thế, ta sẽ rút lại câu mới nãy đó.” Đôi mắt của Edwin dần dần âm trầm.
Winston hoảng sợ, vội vàng nói: “Ta chỉ đang nghĩ, ngươi có mang theo áo ngủ hay không? Chỗ này của ta chỉ sợ không có đồ ngủ thích hợp thôi.”
Edwin hơi kinh ngạc hỏi: “Ngươi đang mời ta lên giường sao?”
Winston xém nữa là muốn giơ tay tự tát vào mặt mình một cái.
Làm gì có người nào lại lôi ra cái cớ cứ như thể đang đào một cái hố ngay bên cạnh rồi tự mình nhảy xuống đâu cơ chứ.
“Ý của ta là, ờ thì, ta có thể ngủ ở sofa trong phòng khách.” Biểu hiện của Winston chân thành đến dị thường.
Edwin vừa lòng gật đầu nói: “Ta cũng hy vọng có thêm cơ hội để có thể hiểu thêm lẫn nhau.”
Trong đầu Winston đang cố vắt ra những thói quen buồn nôn đáng ghê tởm trong sinh hoạt.
Vì thế khi Edwin tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy Winston ngồi trên sofa mân mê ngón chân, sờ đã rồi còn giơ cái tay đó lên trước mũi ngửi ngửi, ngửi xong còn chọt vô lỗ mũi rồi ngoáy ngoáy… Cuối cùng rút một cái khăn giấy ra lau tay.
Edwin cười nói: “Thoải mái không?”
“Thoải mái, rất dễ chịu.” Winston cố ý làm ra vẻ mặt đáng khinh.
“Vậy lần sau ta cũng thử xem sao.” Sắc mặt Edwin vẫn như cũ trở về phòng.
…
Winston chậm rãi nuốt nước miếng cái ực, “Ta thấy tắm như vậy là sạch rồi đó.”
“Chưa dùng sữa tắm mà.”
“Ta không thích tắm bằng sữa tắm.” Winston dõng dạc nói.
Edwin nghi ngờ nhìn y.
Winston tựa hồ cũng hiểu rằng những lời mình nói ra có chút bất hợp lý, nhanh chóng bổ sung: “Ý của ta là, ta thích dùng xà phòng cơ.”
“Xà phòng?” Edwin nhíu nhíu mày.
Thừa dịp khoảng thời gian Edwin đi lấy xà phòng, Winston mau chóng lấy tay giải quyết vấn đề.
Mặc dù động tác của y rất nhanh, nhưng mà sau khi Edwin trở về vẫn ngửi thấy một hương vị nồng đậm còn phiêu đãng trong không khí, lập tức đoán ra vị Huyết tộc nào đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại làm ra chuyện tình như vậy.
Winston sắc mặt ửng đỏ, “Có lấy đến không?”
Edwin vươn tay kéo y ra khỏi bồn tắm.
Winston chụp lấy khăn tắm che phần dưới lại, “Làm gì vậy?”
“Của ngươi đây.” Hắn đưa một khối xà phòng mà Mario nói là dùng để giặt quần áo cho y.
Winston ngửi ngửi, “Cái này á?”
“Không phải sao?” Edwin một bên thả tay, một bên nhướn mày nhìn y.
“Không, là nó đó!” Winston cầm nó liều mạng vừa đứng vừa chà khắp thân thể, miệng còn nhịn không được ngâm nga vài câu.
Edwin nói: “Dùng vòi sen rửa đi.” Hắn giúp y chỉnh lại nước vừa đủ ấm, đưa vòi sen cho y, “Bất quá cẩn thận miệng vết thương.”
“Kỳ thật miệng vết thương đã không còn đáng ngại rồi.” Khả năng hồi phục của Huyết tộc đương nhiên hơn hẳn nhân loại.
Edwin cúi đầu kiểm tra miệng vết thương, “Lần sau nhớ để ý một chút.”
…
Đừng nói với y, cái tên chết tiệt này đã quên mất vết thương là nhờ ai mà ra nha!
Winston hậm hực dùng vòi sen tẩy sạch bọt xà phòng trên người.
Edwin chờ y tắm rửa sạch sẽ xong, cầm khăn tắm giúp y lau khô. Kỳ cọ một hồi, Winston liền nhận ra tay hắn không biết do cố ý hay vô tình nương theo khăn tắm cọ xát ‘chỗ’ nào đó trên người y.
“Chỗ đó kỳ cọ kỹ quá đấy!” Thanh âm của y gần như là toát ra từ kẽ răng.
Edwin ngẩng đầu, “Muốn đến một lần nữa không?”
…
Trí nhớ đau khổ nhất thời lại quằn mình ùa ra.
Winston lắc lắc đầu hỏi: “Ngươi… chỗ đó… không đau sao?”
“Chúng ta có thể đổi vị trí.”
Thợ săn rốt cục đã lộ ra bộ mặt âm hiểm thật sự của hắn với tiểu bạch thỏ.
Winston cả người run rẩy, một màn máu huyết và mùi vị ban sáng y nhớ rất rõ. Lúc đùi bị thương, máu huyết và mùi vị chảy ra từ bắp đùi, y cũng nhớ rất rõ.
Cho nên vô luận có thế nào, y đều không muốn nhìn thấy mình hay Edwin đổ máu giống như hồi sáng rồi chảy ngược vào trong cơ thể mình.
“Ta mệt chết được! Mệt lắm mệt lắm, quả thật mệt đến nỗi nhúc nhích còn không xong!” Winston làm bộ như thể sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Không sao. Ngươi có thể không cần nhúc nhích, để mình ta ‘nhúc nhích’ là được rồi.” Edwin quả là người rất hiểu ý.
Bất quá Winston biết, hắn tỏ ra hiểu ý chỉ là lớp vỏ ngụy trang thôi.
“Ta thật sự cảm thấy, vấn đề giữa chúng ta nên dùng lý trí để suy xét và giải quyết.” Y biểu đạt rất hàm súc lại uyển chuyển.
Edwin nhíu nhíu mày.
Winston có chút khẩn trương.
“Hôm nay là lần đầu tiên của ta.” Edwin làm như vô tình lên tiếng.
…
Tuy rằng đã đoán trước rồi, nhưng nghe từ chính miệng hắn nói ra, Winston vẫn có chút rung động.
“Chẳng lẽ ngươi lại không chịu trách nhiệm sao?” Edwin ra đòn quyết định.
Thật đúng như Angela sở liệu, Winston quả nhiên đã sập bẫy, nói không nên lời.
“Ta tôn trọng ngươi, ngươi hẳn là cũng tôn trọng ta đi.” Edwin nói.
“Tôn trọng?” Winston thử thăm dò lặp lại hai chữ này.
“Cho nên,” Edwin trực tiếp bế y ra khỏi phòng tắm, sau khi đặt y lên giường, cả người đè lên, cúi xuống nhìn y nói, “Chúng ta cần một chút công bằng.”
Cái này gọi là tôn trọng và công bằng?
Hai con mắt của Winston trừng to muốn nổ banh, hoàn toàn không thể lý giải nổi tư duy logic của đối phương, “Đâu phải do ta nguyện ý.”
Tuy rằng lời y nói ra vô cùng ngắn gọn, nhưng Edwin vẫn có thể dễ dàng hiểu được ý tứ trong lời nói của y, “Ừ, là ta chủ động.”
Ngươi biết thì tốt.
Winston thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.
Edwin nhân cơ hội giở trò vuốt ve, “Nhưng mà kết quả cũng như nhau thôi.”
“Không giống.” Winston vừa chống tay đẩy hắn ra, vừa kháng nghị: “Ta bị ép đấy chứ.”
Edwin ngừng tay, lạnh lùng nhìn y, nhiệt độ bốn phía đột nhiên giảm mạnh.
Winston nhịn không được rùng mình một cái.
“Ngươi bảo ngươi thượng ta là do bị ép ư?” Edwin thả chậm ngữ khí.
“Hơ…” Rõ ràng biết lời mình nói ra hoàn toàn là sự thật, nhưng không hiểu sao Winston bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm, tự dưng lại thấy chột dạ.
“Ý của ngươi là nói, ta rất muốn bị ngươi thượng?” Edwin chậm rãi cúi xuống, chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi đối phương.
Winston nhìn thấy tận sâu trong đồng tử của hắn ánh lên màu chu sa, sau đó màu đỏ dần lan ra, cuối cùng tràn ngập trong mắt, ngay cả tròng trắng cũng thoáng chút hồng nhạt. “Ta… ta không phải ý này.” Cứ việc dưới lưng là nệm chăn ấm áp, nhưng hàn ý lạnh như băng vẫn không ngừng cuồn cuộn bao trùm khắp người y.
Edwin nói: “Vậy thì, để ta nói cho ngươi biết sự thật ngươi nhé, ta không muốn bị ngươi thượng. Ta chỉ muốn thượng ngươi thôi.”
Lời hắn vừa dứt, Winston liền cảm thấy phía sau có cái gì chọc vào trong cơ thể mình.
Nhìn thấy y vẻ mặt quằn quại thống khổ, khóe miệng Edwin khẽ nhếch, đắc ý nói: “Ngươi yên tâm, kỹ thuật của ta sẽ không tệ như ngươi đâu.”
Winston lúc này mới ý thức được hắn đang làm công tác chuẩn bị, cái mặt nhất thời một mảnh đỏ bừng, “Rõ ràng là do ngươi không cho ta có cơ hội chuẩn bị!” Lúc đó bảo đến là đến, đừng nói là y còn chưa kịp chuẩn bị, ngay cả ‘em giai’ của y cũng đã sẵn sàng đâu.
Bóng ma đau đớn một lần nữa lại trào lên, Winston siết chặt ngón tay, đang định biến thành con dơi, chợt nghe Edwin giảo hoạt cười nói: “Người ta muốn chính là ngươi, hình thái thế nào cũng không quan trọng.”
…
Trong đầu Winston hiện lên một cây kẹo que, sắc mặt nhất thời tối sầm.
“Lúc ngươi thượng ta, ta cũng đâu có nhiều lời như vậy.” Edwin lại xuất ra lệnh bài.
Có điều trong lòng Winston vẫn còn canh cánh lo, cái thứ lệnh bài này thật sự có chút 囧, “Khi đó, ngươi căn bản còn không cho ta có cơ hội nói chuyện.”
“Nga. Vậy sao?”
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Edwin nhanh chóng rút tay ra, sau đó súng thật đạn thật ra trận.
“Nga!” Lại là như vậy!
Winston theo bản năng nhấc chân kẹp chặt thắt lưng của Edwin.
Edwin nhẹ nhàng vươn tay khẽ vuốt tóc y, sau đó hai người bắt đầu kịch liệt cả trước lẫn sau.
Không biết do công tác chuẩn bị của hắn làm quá tốt, hay là bởi nhu cầu của Winston khi trước vẫn chưa giải quyết xong, thế nên khi chính thức tiếp xúc mới phát hiện, hóa ra chuyện đâu đến nỗi bi thảm. Tóm lại, chẳng có máu chảy thành sông như y tưởng tượng, cũng chẳng có cảnh tượng y nằm ôm mông khóc kêu cha kêu mẹ.
Toàn bộ quá trình tuy không thể nói là hoàn toàn hưởng thụ, nhưng tuyệt đối cũng không phải khổ cực gì.
Đợi đến khi Edwin sắp rút quân, Winston đang muốn thả lỏng một hơi liền cảm thấy hắn đột nhiên đâm vào, một dòng nhiệt lưu phóng vào thân thể y.
Winston kinh ngạc nhìn đôi mắt Edwin ôn nhu như nước, sau một hồi lâu mới nói: “Ta không thể có thai đâu.”
Edwin cúi đầu hôn lên môi y, “Cho nên ta đâu cần dùng biện pháp bảo hộ.”
“…” Winston đột nhiên từ dưới người hắn giãy dụa ngoi ra ngoài, hậm hực bước về phía phòng tắm, “Chết tiệt, ta muốn tắm rửa!” Cho dù không thể mang thai, y cũng không thể để cho cái thứ… gì gì đó của gã đồng tính chết tiệt này lưu trong thân thể mình được.
Edwin nhìn y đóng sầm cửa lại, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn.
Sự thật chứng minh, năng lực hồi phục của Huyết tộc thật sự mạnh mẽ, chưa đầy nửa tháng, Winston đã có thể một lần nữa dùng hai cái đùi xuống lầu dùng bữa sáng.
Mario rối rít chuẩn bị.
Nếu Tinh Linh giới nổi tiếng là bởi mỹ nhân có thừa, vậy thì Huyết tộc không thiếu nhất chính là quản gia, hơn nữa còn là quản gia toàn năng trung thành và tận tâm.
Winston không yên lòng húp một ngụm súp.
“Không hợp khẩu vị sao?” Edwin quan tâm hỏi han.
Winston lắc đầu.
“Có tâm sự gì cứ nói ra, có lẽ ta sẽ giúp được ngươi đấy.”
Winston nâng mắt lên, nghiêm túc hỏi hắn: “Ngươi có thể thả ta đi hay không?”
So với câu ‘Chừng nào ngươi mới thả ta đi’ thì câu này có thể xem như là một loại giác ngộ.
Edwin đáp lại theo kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ở đây không tốt sao?”
…
Đương nhiên không tốt. Từ đầu tới cuối căn bản chẳng có gì vui!
Nhưng Winston chỉ bâng quơ trả lời, “Ta nhớ nhà.”
“Vậy ngươi muốn bao giờ trở về?” Edwin đột nhiên lại hỏi y như thế.
Winston sửng sốt một phút đồng hồ mới ý thức được hắn đang nói cái gì, lập tức quẳng thìa vào trong chén nói: “Hôm nay.”
Sắc mặt Edwin hơi trầm xuống.
Winston cũng nhận thấy mình trả lời có vẻ hết sức vội vã, lập tức sửa lời: “Hôm nay chuẩn bị, chắc khoảng ba ngày nữa mới đi.”
Edwin nói: “Ngươi về nhà rồi muốn làm gì nhất?”
Đương nhiên là tìm vài cô em xinh tươi tận tình cuồng hoan một trận rồi.
Trong đầu Winston lúc này lại tự dưng nhớ tới hai trận mây mưa hôm trước, nhất thời không được tự nhiên vội ho khan một tiếng nói: “Cầu nguyện.”
“Cầu nguyện?” Edwin nhướn mày hỏi, “Về nhà bình an?”
“Không, cầu nguyện cho ta cuối cùng đã có thể đánh một giấc thật ngon!” Trước kia ở nhà, đêm đêm mong mỏi nhất chính đi làm sắc lang. Hiện tại ở nơi này, đêm đêm lo lắng nhất chính là sợ gã sắc lang nào đó mò đến. Winston cảm khái không thôi.
“Được rồi. Ta sẽ kêu Mario đưa ngươi về.” Edwin nói xong, lau miệng, đứng dậy bước lên lầu.
Winston nghi ngờ nhìn bóng lưng hắn. Từ khi nào mà hắn trở nên dễ thương lượng như thế chứ?
Nhưng y càng nghi ngờ hơn chính là, dường như trong sự nghi ngờ của mình có ẩn chứa chút gì đó bất mãn.
…
Bởi vì đã nắm được trong tay, hưởng qua hương vị rồi cho nên không cần nữa chứ gì?
Winston giật lấy cái thìa, tức giận bẻ cong nó thành một cục.
Ba ngày chớp mắt đã trôi qua.
Trong ba ngày này, Edwin vẫn biểu hiện rất là lịch sự, nhã nhặn.
Winston nghi ngờ đoán thật lâu vẫn không tìm ra manh mối, đành chụp mũ cho rằng tên khốn này có mới nới cũ.
Tới ngày thứ ba, Edwin không buồn xuất hiện, chỉ có Mario lái trực thăng đưa Winston về nhà.
Winston ngồi trên trực thăng, trong khẩu khí khó nén được kinh ngạc: “Ta thật sự không ngờ, Edwin còn có trực thăng riêng nha.”
Mario nói: “Chủ nhân còn có một chiếc xe lửa riêng nữa.”
…
Xe lửa… riêng?
Winston mặt 囧 hỏi: “Đường ray ở đâu?”
“Không có đường ray. Chỉ dùng để làm kho hàng.”
“…”
Hai giờ sau.
Winston: “Ngươi không phải bị lạc đường rồi chứ?”
“Không có.”
“Chứ không tại sao ngươi lại bay lòng vòng quanh ngọn núi này hoài vậy.”
“Ừm.”
“Vậy mà ngươi còn nói mình không bị lạc đường?” Winston thiếu chút nữa phát điên.
Mario nghiêm nghị nói: “Không phải lạc đường, chỉ là bay vòng vòng thôi.”
Winston: “…”
Trực thăng nhanh chóng đáp xuống đích.
Mario tắt động cơ, tẫn trách tiếp tục đi theo sau Winston.
Winston bất đắc dĩ bóp trán nói: “Mario, ta biết rõ đường về nhà mà.”
“Vậy ngài chắc cũng đã nghe rõ mệnh lệnh của chủ nhân nhà ta nhỉ.” Mario nói.
…
Dù sao cũng đã trở lại, vậy thì cứ để hắn tiễn mình thêm vài bước.
Winston lắc đầu, đi qua hai ngã tư đường đã về tới trước cửa nhà mình.
Trong nước vài năm nay ít phát triển, cho nên nhà y kiểu dáng vẫn như cũ chẳng thay đổi chút nào.
Y lôi chìa khóa ra, mở cửa, sau đó quay lại nhìn Mario nói: “Đã đến tận đây rồi chi bằng vào nhà uống một tách café đã?”
“Không cần đâu.” Mario hành lễ nói, “Chúc Winston tiên sinh sống thật vui vẻ.”
…
Winston nhìn bóng dáng Mario vội vã rời đi, hoang mang vuốt cằm, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bây giờ rất thịnh hành cái câu ‘chúc sống vui vẻ’ trước khi chia tay sao?” Y thuận tay đóng cửa lại, xoay người vào nhà…
Một màn của mười mấy năm trước lại tái diễn một lần nữa.
Edwin ngồi trên ghế bành, gác chân bắt chéo mỉm cười nhìn y.
Thân thể Winston dựa vào vách tường, bi thảm thốt lên: “Không phải chứ?”
Edwin đứng dậy, từ đằng sau lôi ra một cuốn sổ điện thoại, “Trong hai tiếng ngồi chờ đợi, ta đã giúp ngươi xử lý ổn thỏa tất cả tình nhân cũ.”
Winston run rẩy hỏi: “Xử lý như thế nào?”
“Rất đơn giản, ta chỉ nói với mấy ả đó rằng bây giờ ngươi đã có bạn trai cố định rồi.”
“…” Winston hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu tình khiếp sợ của mấy cô bạn gái cũ khi nhận được cú điện thoại này.
Y rất muốn tìm một cái hầm ngầm để chui vào.
“Còn nữa.” Edwin bước đến trước mặt y, một tay chống lên bức tường phía sau lưng y, cúi đầu, ghé sát vào bên tai y nhẹ giọng nói, “Quan hệ của ngươi với một số người khác ta cũng đã sắp xếp êm xuôi rồi.”
“Những người khác…” Winston không dám nghĩ tới nhưng lại không thể không hỏi, “Sắp xếp thế nào?”
“Tương lai của ngươi trong vòng một trăm năm sau, ta có thể đảm bảo chắc chắn, tuyệt đối sẽ không có phần tử thiếu hiểu biết nào đến quấy rầy cuộc sống yên bình của chúng ta đâu.” Edwin nói xong, trước khi y kịp phản ứng lại đã dùng môi ngăn cản hết mọi lời kháng nghị.
Ngoài cửa sổ, mặt trời nguyên bản bị mây đen che khuất đã lộ ra, thành phố âm u một lần nữa toả nắng tràn đầy sức sống, làm khung cảnh nơi nơi hết thảy thật tuyệt vời.